Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 507: Ba người các ngươi ở trong một ký túc xá, coi như là nuôi cổ

- Nếu sói quay đầu thì ắt sẽ có duyên, không phải báo ơn thì là báo thù. Husky quay đầu thì đời cũng tận rồi, không phải phá nhà thì là đốt nhà.
Trần Thư ngồi trên mặt đất, nhỏ giọng lầm bầm.
- Bây giờ ta tin rồi…
Con mẹ mới đi học ngày đầu mà đã mất cả ký túc xá rồi, điều này hợp lý không?
- Nếu như ta bị đuổi học, việc đầu tiên ta làm sẽ là đi ăn thịt chó!
Trần Thư lắc đầu rồi đứng dậy đi về phòng của mình.
Mặc dù phòng khách và ba phòng khác đều đã bị hỏng hóc hết, nhưng phòng của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
- Xem ra túi phân vẫn có chút tác dụng răn đe…
Trần Thư thu dọn xong hành lý thì xách túi rồi kéo vali rời đi.
Má nó, sáng nay mới dọn vào, buổi tối đã phải dọn ra.
Còn chưa kịp kể chuyện xưa thăng trầm như thế nào…
- Trở lại tửu điếm chờ một đêm trước đã, ngày mai lại đối mặt với xét xử…
Trần Thư vừa suy nghĩ vừa rời khỏi tòa nhà ký túc xá.
- Tội phạm ca, tình hình sao rồi?
Vương Tuyệt đang đợi ở dưới lầu, thấy Trần Thư kéo hành lý đi ra thì loáng thoáng nhận ra điều gì đó.
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi…
Trần Thư bình tĩnh cười một tiếng.
Đi ra ngoài ăn bữa cơm xong quay trở về phòng đã không còn nữa. Biết tìm ai nói cho rõ đây?
- Thật là một người ác liệt!
Vương Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ta đã liên tưởng đến hung thủ, chẳng lẽ là do ký túc xá ở không thoải mái sao?
Trần Thư kéo vali, chỉ để lại một bóng lưng ảm đạm cho mọi người…
May mắn là chỉ có phòng 302 bị phá hủy, thế lửa chưa kịp lan rộng, nếu không thì chuyện sẽ càng lớn hơn.
- Mọi người về ký túc xá đi, đã an toàn rồi!
Túc quản đại gia ra ngoài tòa nhà, gọi các học sinh còn lại trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thư bị một cú điện thoại đánh thức.
- A lô?
- Trần Bì! Mẹ nó, ngươi đốt luôn ký túc xá rồi à?
Giọng nói của Phương Tư truyền đến, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc.
Con bà nó, thế này không phải có chút hung hãn quá sao?
- Ư… Phương Tư tỷ, ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn..
Trần Thư dụi mắt, mở miệng giải thích:
- Đều là lỗi của con chó ngu ngốc.
- Đừng mắng chính mình như vậy!
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật:
- Ta đang nói Husky!
- A, Phương Tư tỷ, ta sẽ không bị đuổi học đấy chứ?
Trần Thư có chút lo lắng, nếu như không thể tiếp tục đi học, vậy không phải hắn trở thành kẻ vô công rỗi nghề rồi à?
- Không sao, trở về rồi ta giới thiệu cho ngươi vào làm ở một nhà máy sản xuất ốc vít, một tháng 400, không bao ăn ở!
- Phương Tư tỷ, nói thế nào thì ta cũng là tân sinh viên của Hoa Hạ Học Phủ mà…
- Không cần lo lắng, ta có quan hệ. Có ai hỏi thì ngươi cứ nói là tốt nghiệp trung học.
- …
Trần Thư cười khan một tiếng, hắn nói:
- Ta cảm ơn ngươi quá!
Sau khi nói chuyện xong, hai người vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì Trần Thư lại nhận được một tin nhắn.
- Mời bạn học Trần Thư 9 giờ tới Giáo Đạo Xử của Hoa Hạ Học Phủ!
Trần Thư sửa sang lại chút rồi hét to ra ngoài cửa sổ:
- Cứ để bão tố tới dữ dội hơn nữa đi!
Một tiếng sau, Trần Thư đi đến một tòa nhà ba tầng trông vô cùng vắng vẻ, đây chính là Giáo Đạo Xử của Học Phủ.
- A? Bạn học Trần Thư đấy à?
Ngay ở cửa ra vào, có một người nam tử trung niên cười nói:
- Ngươi khá lắm, tiểu tử. Mới ngày đầu tiên đã dám đốt nhà! Đúng là có tiềm năng ngồi tù!
- …
Trần Thư khẽ nhếch miệng, nói:
- Lão sư quá khen, ta cũng chỉ là vô tình dấn thân vào con đường này…
- Đừng nói nhảm nữa, đi theo ta!
Nam tử quay người rời đi, hai người đi đến một văn phòng ở trên tầng ba.
- Đồng bọn của các ngươi đến rồi!
Nam tử nói, chỉ thấy lúc này, trong văn phòng đã có hai người đứng đó.
- Hả? Con mẹ nó!
Trần Thư ngẩng đầu nhìn lên, hắn lập tức kêu lên đầy kinh ngạc:
- A Lương? Vương Tuyệt?
- Là ngươi?
A Lương cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta không ngờ Trần Thư sẽ đến.
- Ba người các ngươi quen biết nhau à?
Nam tử trung niên khẽ nhếch miệng rồi gật đầu nói:
- Thì ra là biệt đội gây án đúng không?
- Không phải….
Ba người đang muốn giải thích thì trực tiếp bị nam tử ngắt lời.
- A… A Lương đúng không? Họ của ngươi là gì? Trò chuyện chút đi.
Trong mắt nam tử có chút kinh ngạc, hắn ta nói:
- Kể qua về lỗi mà ngươi phạm phải đi. Tại sao lại trói ba người bạn cùng phòng trong nhà vệ sinh, hơn nữa còn cho bọn họ uống thuốc xổ!
Trần Thư và Vương Tuyệt cùng nhìn lại. Ngươi cũng độc ác thật đấy, ngươi muốn khiến người ta sống sờ sờ mà bị buồn nôn chết sao?
- Lão sư, ta có nguyên nhân.
A Lương có lý chẳng sợ, nói:
- Ta vừa mới tới ký túc xá, nhiệt tình muốn tạo mối quan hệ tốt với bọn họ. Hơn nữa, ta còn đưa cho ba người kia danh thiếp của ta, nói là nếu bị người khác bắt nạt thì có thể tới tìm ta, ta sẽ giảm giá cho bọn họ.
- Ai ngờ lại có người khiêu khích ta, nói ta làm bộ ta đây, còn nói cái gì mà, một sinh viên mà lại cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận