Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1771: Mùi hương vừa lạ vừa quen

- Thật ra thì ta tới hôm nay tìm ngươi, là có chuyện muốn nhờ ngươi…
- Hả? Cái gì?
Trần Thư tỏ vẻ không hiểu, nhưng trong lòng lại giống như gương sáng vậy.
- Chuyện này, ngươi là người điều khiển Di Tích, cửa ải có thể cho một ít nước chứ…
Nếu như dựa theo độ khó trước đây, ngự thú sư thông thường ngay cả mười điểm tinh thần lực cũng không đạt được,
Nhưng nếu như có Trần Thư âm thầm trợ giúp, thu hoạch ít nhất có thể tăng gấp bội.
- Chuyện này sao…
Trần Thư nhíu mày một cái, có chút khó xử nói:
- Thật ra thì chuyện này, thật sự không dễ làm lắm.
- Không giấu gì ngươi, lần trước ra biển đối đầu với Truyền Kỳ Sinh Vật, ta hao tổn số lượng lớn Di Tích lực, dẫn đến hiện tại Di Tích Tinh Linh có chút ý kiến với ta…
Andre vội vàng nói:
- Bọn ta có thể đưa tiền cho ngươi!
- Hả?
Vẻ mặt Trần Thư hơi ngưng trệ, tiếp theo giọng điệu thay đổi, mặt tươi cười nói:
- Vậy thì chuyện này quá dễ dàng rồi!
- ...
Khoé miệng Andre khẽ nhếch, đây chính là tốc độ lật mặt của tội phạm sao…
Hắn ta dò xét nói:
- Di Tích Tinh Linh liệu sẽ có ý kiến gì không…
- Tinh Linh gì chứ?
-???
Trần Thư ho khan một tiếng, tự tin nói:
- Ta mới là người thừa kế của Tinh Không Di Tích, tất cả đều ta do định đoạt.
- ...
Andre im lặng một lúc ,
Trong giới tội phạm, quả nhiên tiền mới là giấy thông hành duy nhất.
Hắn ta mở miệng nói:
- Chuyện này, ta không biết chính xác là ngươi cần gì?
- Thật ra với quan hệ của chúng ta, nói chuyện tiền bạc thì có chút hơi khiếm nhã…
Ánh mắt Trần Thư hiện lên một tia xúc động, không đợi đối phương mở miệng, hắn đã nói trước:
- Nhưng nếu như không đưa, chắc chắn cũng không phải là tính cách của ngươi!
- ...
Khoé miệng Andre giật một cái, ngươi đã nói hết rồi, vậy thì ta còn nói gì nữa đây?
Trần Thư hơi có vẻ suy tính nói:
- Ta nhớ là các ngươi có tổng cộng mười hai cái danh ngạch đúng không?
Lúc tiếp quản Tinh Không Di Tích, Vương Cấp Ngự Thú Sư của Tuyết quốc, nhóm người An Đông, đều sẽ không vứt bỏ Trần Thư, mà một mực cùng Liễu Phong canh giữ ở lối vào Di Tích,
Lúc ấy Trần Thư cũng hứa hẹn, hàng năm đều sẽ cho An Đông hai cái danh ngạch miễn phí,
Lại thêm sự giúp đỡ của Truyền Kỳ Ngự Thú Sư của Tuyết quốc trước đó, năm nay có tổng cộng mười cái hai danh ngạch rồi.
- Hai cái danh ngạch miễn phí này của các ngươi, cũng không cần phải trả tiền rồi.
Trần Thư cười nói:
- Chúng ta dù sao cũng đã trải qua sinh tử rồi, ta cũng không thể thu tiền của ngươi.
- Thật sao?
Andre rợn to hai mắt, không ngờ rằng tội phạm lại thay đổi nhanh như vậy?
- Nhưng mà mười cái danh ngạch kia, thật ra là giao dịch của ta với Truyền Kỳ Ngự Thú Sư của các ngươi, không liên quan đến tình nghĩa cá nhân, vậy thì mười cái kia ta chắc chắn phải thu.
- Không thành vấn đề!
Andre liền vội vàng gật đầu, nói:
- Cần điều kiện gì, ngươi cứ trực tiếp nói, ta sẽ quay về nói với bọn họ.
- Ừ…
Trần Thư dùng tay chống càm, chậm rãi nói:
- Cần điều kiện gì, ngươi cứ trực tiếp nói, ta sẽ quay về nói với bọn họ.
- Ừ…
Trần Thư dùng tay chống càm, chậm rãi nói:
- Một người cần mười lăm ngàn phần vật liệu thuộc tính hoả cấp thấp, thêm mười lăm phần vật liệu thuộc tính hoả hoàng kim, cùng với vật liệu giá trị mười lăm tỉ Hoa Hạ tệ!
- Hả? Nhiều vật liệu thuộc tính hoả như vậy?
Andre hơi ngẩn ra, nói:
- Bây giờ giá cả vật liệu cơ bản đã tăng gấp mấy lần, Hoàng Kim vật phẩm cũng không phải cải trắng…
- Chuyện này cũng không cần nhiều lời nữa rồi.
Trần Thư khẽ mỉm cười, nói:
- Tội phạm ta trước giờ chỉ nói một giá một.
- Nếu như bọn họ không đồng ý, vậy cứ theo quy trình bình thường của Di Tích mà làm, ta cũng sẽ cố ý làm khó bọn họ.
- Được!
Andre gật đầu một cái, dù sao cũng không phải hắn ta bỏ tiền ra.
Hắn ta cười nói:
- Lần này, làm phiền ngươi rồi.
- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Trần Thư xoa xoa tay, nói:
- Có điều thật ra ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
- Hả? Việc gì?
Andre hơi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy đây mới là mục đích chính của Trần Thư…
- Chuyện đó… Tuyết quốc các ngươi cấm đạn hạt nhân sao?
Hai mắt Trần Thư loé lên, vẫn không từ bỏ kế hoạch buôn bán trong lòng.
- Này… Chính sách mới mà bọn ta vừa đưa ra, không cho phép đạn hạt nhân của ngươi lưu thông trong nước…
- Vừa đưa ra?
- Khoảng vài ngày trước đi, hình như là vì lãnh đạo Chính Phủ của các ngươi đã liên lạc với bọn ta…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, chính là không muốn để cho hắn buôn bán chứ gì…
Mặc dù đạn hạt nhân của Trần Thư không có phóng xạ, nguy hại với Lam Tinh cũng không quá lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi số lượng quá nhiều.
Nếu như thật sự bán cho toàn thế giới, không mất nhiều thời gian, LamTinh có thể trực tiếp bị nổ tung…
- Chuyện đó, Trần Thư, ta đi trước đây.
Andre đứng dậy, mở miệng an ủi:
- Chúng ta cứ thành thành thật thật làm tội phạm, đừng nghĩ đến việc làm tay buôn đạn hạt nhân nữa.
Vừa nghĩ cảnh tượng đạn hạt nhân bay đầy trời sau này, hắn ta thoáng rùng mình…
- Hừm …
Bạn cần đăng nhập để bình luận