Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1257: Còn tưởng rằng ngươi đi tự thú đấy…

Hắn ta hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói:
- Ta là Vương Thanh, Bộ trưởng Bộ Giáo dục. Bây giờ tình hình đang rất khẩn cấp, làm phiền ngươi đi hỗ trợ các Hung Thú ở những địa điểm khác.
- Bộ trưởng Vương Thanh?
Trần Thư thoáng chốc sững sờ, nghĩ đến đối phương, khi tham gia cuộc thi Ngự Thú cấp tỉnh thì hắn đã từng đối phó Vương Thanh mấy lần rồi.
- Đúng rồi, nhân tiện mang Long Miêu của ta theo nữa.
Trần Thư gật đầu, lên đường đi đến phần còn lại của chiến trường ở thành phố Nam Thương cùng với Long Miêu.
Hắn ngồi ở trong miệng Tiểu Hoàng, nói:
- Ta nói này Bộ trưởng Vương, ở thành phố Nam Thương không có Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp sao?
Mặc dù tình hình hiện tại đang khủng hoảng, nhưng chỉ cần có một hoặc hai Hoàng Kim Cấp là có thể được giải quyết được khủng hoảng rồi.
- Ngươi cho rằng Hoàng Kim Cấp là cải thảo đấy à, bọn họ cũng có trách nhiệm của riêng mình chứ!
Khóe miệng Vương Thanh giật giật giải thích:
- Các cường giả ở trong tỉnh lớn hoặc là đi đến Long Uyên, hoặc là trấn giữ những nơi khác của Dị Không Gian, cũng không phái ra được.
Các trường hợp đặc biệt đương nhiên còn phụ thuộc vào mức độ khẩn cấp của thành phố Nam Thương có các công trình phòng thủ đô thị, vì vậy tạm thời không có vấn đề gì trong việc trì hoãn.
Bây giờ lệnh từ phía trên đã được ban ra, nhiệm vụ đầu tiên là phải phong tỏa nguồn gốc sự việc, không cho những Hung Thú ở các Dị Không Gian khác có thể xâm phạm. Thứ hai là giải quyết các Hung Thú ở trên Lam Tinh, đầu đuôi lẫn lộn chỉ làm tình hình phức tạp thêm thôi.
- Là như thế à…
Trần Thư khẽ gật đầu, sau đó hỏi về tình hình của Long Uyên một chút.
Vương Thanh ở vị trí cao, những thông tin mà hắn ta tìm hiểu được còn chi tiết hơn cả phía Ngự Long Vệ nữa.
Ngay lúc này, Husky ở bên cạnh hắn khịt mũi một tiếng, từ trong miệng nó phun ra một đạo Lôi Đình!
Ầm!
Lôi Đình giống như một sợi dây xích, buộc chặt năm con Bạch Ngân Hung Thú phía trước rồi giết chết chúng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
- Òm ọp!
Trong khi Husky đang phụ trách đối phó với những Hung Thú đã gặp phải thì Tiểu Hoàng vẫn trông rất nhàn nhã, tiếp tục bay về phía trước.
Trần Thư và Vương Thanh thảo luận về tình hình hiện tại, trên khóe môi ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt.
Hầu như là trong lúc nói cười, Hung Thú đã tan thành tro bụi.
- Thật may là gia hỏa này về rồi.
Vương Thanh nhẹ nhàng thở ra, thông qua tình hình hiện trường truyền về, hắn đã có thể nhìn thấy số lượng hung thú đang không ngừng giảm bớt.
Mặc dù Trần Thư chỉ là Bạch Ngân Cấp, nhưng sức chiến đấu thậm chí đã vượt qua Hoàng Kim Cấp như hắn ta.
Kỹ năng của Husky đều có tính phạm vi đấy, lại phối hợp với kỹ năng phân thân, hiệu suất giết hung thú ít nhất tương đương với ba bốn Khế Ước Linh Hoàng Kim tính công kích.
- Òm ọp!
Slime phi hành một đường qua, để lại trên mặt đất các loại thi thể hung thú.
Ngự Thú Sư phụ trách chống cự hung thú nghẹn họng nhìn trân trối, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng sùng kính.
Trong đám người có người thì thào lên tiếng:
- Bạch Ngân Cấp mà có thể làm được loại trình độ này, cái này là thực lực của quán quân thế giới sao?
Xa xa nhìn lại, phần lớn thi thể hung thú ngổn ngang lộn xộn, cái này so sánh với trận đấu chứng kiến bên trên livestream có thể càng thêm rung động lòng người.
Năm giờ đồng hồ thoáng một cái đã qua.
Vù vù…
Hai con ngươi Thỏ Không Gian khẽ động, thần kỹ Không Gian Bí Lực phóng thích ra, hai luồng ấn ký phi nhanh đến trước người một cái Bạch Ngân Lãnh Chúa.
Xùy xùy…
Ấn ký trên người Bạch Ngân Lãnh Chúa lập tức hóa thành lưỡi dao không gian. Nó thậm chí còn chưa kịp có phản ứng, thân hình lập tức bị cắt thành ba phần, tiêu tán không còn hơi thở.
- Thực mệt mỏi mà…
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, phối hợp cùng Khế Ước Linh của Vương Thanh phía dưới, đã chém giết không ít hung thú Bạch Ngân Lãnh Chúa cùng Hoàng Kim Cấp bình thường.
Đến tận đây, thành phố Nam Thương đã có thể tuyên cáo giải trừ nguy cơ rồi!
- Trần Thư, làm tốt lắm!
Vương Thanh thở ra một miệng khí lớn, trong mắt có vẻ cảm thán, thậm chí có chút cảm giác mình đã già rồi.
Hắn ta có thể trở thành Ngự Thú Sư Hoàng Kim, năm đó cũng là thiên tài hiếm thấy. Nhưng bây giờ lại không bằng một tên sinh viên năm thứ tư, quả thật là có chút chua xót mà.
- Một đám hung thú mà thôi.
Trần Thư mỉm cười, nói ra:
- Ngoại trừ ta, ta không cho phép có bất cứ sinh vật nào làm loạn tại tỉnh Nam Thương!
- ...
Khóe miệng Vương Thanh co quắp, thậm chí có chút muốn tự tay tóm cổ thằng này.
- Ngươi tự mình bận rộn đi, ta có việc phải làm rồi.
Hiện tại khủng hoảng hung thú đã được dẹp bỏ, công việc cụ thể về sau vẫn do hắn sắp xếp.
- Chờ một chút, bộ trưởng, phần thưởng của ta…
- Tút tút tút…
- Bà mẹ nó, treo máy nhanh như vậy? Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến rồi.
Trần Thư lắc đầu, lấy xuống tai nghe trên đầu, cưỡi Slime xông về thành phố Nam Thương.
Theo hiểu biết của hắn, mỗi lần xuất hiện nguy cơ hung thú, không kể là Ngự Thú Sư hoặc là Ngự Long Vệ, đều có thể đạt được ban thưởng chính thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận