Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 175: Cú hắt hơi tai hại

Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ thấy Từ Tinh Tinh triệu hồi Biến Dị Lôi Điểu, ba người nhanh chóng ngồi lên con chim.
- Muốn tẩu thoát à?
Một người trong số họ cười lạnh một tiếng, bỗng một tảng bê tông lung lay rồi biến ra thành hai cánh tay ôm chặt lấy chân Biến Dị Lôi Điểu.
Cách chỗ ba người bọn họ không xa hiện ra một sinh vật hình người màu vàng với ánh sáng từ kỹ năng tỏa ra.
- Thổ Nguyên Tinh Linh! Xong đời rồi!
Trần Thư chợt ớn lạnh, không ngờ lại đụng phải băng nhóm tội phạm.
Vốn dĩ muốn bắt hắn ta, nào ngờ lại bị phản công.
- Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…
Trần Thư khẽ cười, cố gắng giải thích gì đó, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Tạ Tố Nam.
Ngay lập tức, vầng sáng xanh bỗng hóa thành một chiếc mũ lớn chụp lên đầu Lão Lưu.
Những tên tội phạm khác cũng lần lượt bị thu hút, ánh mắt hung tợn lúc đầu bỗng tràn đầy ý cười.
- Lão Lưu, toàn thân xanh biếc…
Có người không nhịn được cười nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, dù sao thì họ cũng không được học qua nghiệp vụ huấn luyện chuyên nghiệp nên cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.
- Ha ha ha!
Những người khác chỉ vào cái mũ chụp trên đầu Lão Lưu, không nghĩ rằng một người có kỹ năng như hắn ta lại bị hại như vậy.
Trong lúc mọi người đang bị phân tâm, Golden Slime lặng lẽ xuất hiện.
Trần Thư đứng trên đầu Slime, hai tay nắm lấy mũi của Slime.
- Mau lên đây đi!
Trần Thư định dở chiêu cũ, bỏ chạy là thượng sách.
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh cũng ngay lập tức phản ứng lại, bấu chặt lấy mũi của Slime.
Thân thể của Slime rất trơn, vì vậy bọn họ không còn cách nào khác chỉ đành phải bấu víu vào một chỗ nào đó để không bị tuột xuống dưới.
- Đừng vội cười! Con Slime này biết bay đấy!
Lưu đầu trọc hướng ánh mắt xéo xắt nhìn về phía ba người Trần Thư, hắn ta đã nhận ra động thái của ba người bọn họ.
Những tên tội phạm còn lại cũng nhanh chóng phản công, triệu hồi Khế Ước Linh của mình.
Nhưng lúc này, Slime đã chuyển sang trạng thái bay.
Thổ Nguyên Tinh Linh muốn ngăn cản nhưng trớ trêu thay Slime lại không có chân nên nó không có cách nào khống chế được.
- Một lũ ngu ngốc! Cười lên một cái đi nào!
Trần Thư lấy điện thoại ra muốn chụp lại khoảnh khắc lúc ấy.
Những tên kia chắc hẳn cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, cứ để Trấn Linh Cục tới bắt hết đi.
Trần Thư quay chụp liên hồi dung nhan của những tên tội phạm.
Ngay khi ba người chuẩn bị rời đi, toàn thân Slime bỗng run lên, lỗ mũi dần co rút lại.
Nụ cười Trần Thư chợt vụt tắt, trong lòng hắn có chút bất an.
- Bám chặt vào!
Hắt xì!
Phút chốc, Slime hắt hơi một cú cực mạnh.
- Ôi đệt!
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh la lớn, chớp mắt đã bị một lực mạnh ném xuống.
Bị sáu cánh tay chọt vào lỗ mũi, ai mà không nhảy mũi cho được.
- Không phải chứ! Thế này mà cũng có thể lật ngược tình thế được sao!
Trần Thư thấy hai người họ rơi xuống, hắn căng thẳng tột độ.
Slime bay nhanh trên không trung nhưng độ linh hoạt không cao, nó cũng phải dựa vào gió để điều chỉnh phương hướng nên thực chất không thể nào bắt được hai người đang rơi xuống kia.
Tuy trên mặt Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh chỉ hoảng sợ một chút, nhưng thực chất trong lòng bọn họ lại vô cùng kinh hãi…
Không ai ngờ rằng lại có chuyện như vậy xảy ra.
May thay, Trần Thư mải mê chụp ảnh, Slime nhảy lên độ cao cũng không quá cao, nếu chẳng may bị rơi xuống thì cũng không có việc gì lớn cả.
Nhưng vấn đề ở đây là băng nhóm tội phạm đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Quả nhiên khi hai người vừa rơi xuống đất thì ngay lập tức đã bị đám người đó khống chế.
- Trần Thư! Cứu ta! Mau đến cứu ta!
Hai người ngước lên bầu trời nhìn Trần Thư, không ngừng vẫy tay.
Do đêm có gió nên Trần Thư không nghe rõ bọn họ nói gì.
Nhưng nhờ có thị lực tốt, hắn cũng mơ hồ đọc được hai chữ trên môi của hai người bọn họ:
- Đi mau! Đi mau!
Hắn cảm động nói:
- Sao ta có thể rời đi lúc này được cơ chứ? Đương nhiên là phải chạy rồi!
Chỉ thấy Slime chợt tăng tốc và rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lưu đầu trọc nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng nói:
- Xem ra huynh đệ của các ngươi cũng không cứu được các ngươi rồi!
Một tên đeo kính lên tiếng:
- Cứ mang hai tên này về trước đi đã! Nếu tên kia dám báo tin cho Trấn Linh Cục thì chúng ta xử luôn hai tên này.
Cách con phố không xa, Trần Thư lén lút đi tới.
Hắn chỉ vờ rời đi để đám người kia buông lỏng cảnh giác thôi.
Lúc này, vẻ mặt Trần Thư rất bình tĩnh, không còn điệu cười khúc khích lúc trước nữa.
Đám người kia cũng chẳng phải hạng hiền lành gì, nếu như không cẩn thận, rất có thể hai người Tạ Tố Nam sẽ bị bọn chúng áp giải đến đó.
- Các ngươi dám động đến huynh đệ của tội phạm Nam Giang ta, ta còn mặt mũi nào nữa cơ chứ?
Trần Thư đi đến phía xa con hẻm tối tăm ấy, đi cùng hắn là con Golden Slime đã teo tóp.
Hắn không báo trước cho Vương Càn vì nếu để Trấn Linh Cục đến trước thì sẽ đánh rắn động cỏ, vậy hai người Tạ Tố Nam cũng sẽ toi đời luôn mất.
- Ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi.
Trần Thư lấy ra một bình Dược Tề, ánh mắt hắn tràn đầy hy vọng.
Đó chính là Tàng Hình Dược Tề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận