Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 121: Ta vừa mới đến một chút…Cũng không phải (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Ngoại trừ những cái bên ngoài đó, lại một số dược liệu cấp Hắc Thiết quý hiếm, giá cả so với hiệp hội Ngự Thú Sư phải đắt hơn không ít.
- Ta nói tiểu huynh đệ này, nếu ngươi không mua ngươi cũng đừng đi bộ trước mắt lão đầu tử, được không?
Trong lòng lão bản có chút bực bội, đã nghiên cứu ba ngày cũng không đạt được một cái kết quả.
Trần Thư đang muốn mở miệng, trước mắt đột nhiên xuất hiện tuyển hạng.
【 Chọn mục 1: Rời khỏi cửa hàng, hoàn thành ban thưởng: Dược tề hỏa diễm thượng phẩm. 】
【 Chọn mục 2: Mua trái tim Cuồng Phong Ưng xuống, hoàn thành ban thưởng: Sách kỹ năng: Lực phản chấn. 】
【 Chọn mục 3: Cho lão bản biết, mảnh xương ngươi nghiên cứu chỉ là xương của heo rừng, hoàn thành ban thưởng: Lực ngự thú trung lượng. 】
Trần Thư khẽ giật mình, không ngờ vậy mà phát động tuyển hạng.
Trong lúc nhất thời hắn có chút rối rắm, cái tuyển hạng thứ hai tuyệt đối là cái tốt nhất, nhưng vấn đề là mẹ nó quá mắc.
Toàn thân hắn trên dưới tổng cộng ba trăm vạn Hoa Hạ tệ, thậm chí cũng không biết có thể mua lại hay không.
Mà ban thưởng cái thứ nhất với cái thứ ba quá mức bình thường.
- Cuối cùng có mua hay không?
Lão bản nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.
- Mua! Sao lại không mua? Ta không được nghiên cứu một chút sao?
Vẻ mặt Trần Thư đại khí chỉ vào thương phẩm trên quầy, nói:
- Cái này, cái này, còn có cái này…
- Ừm?
Trong mắt lão nhân có một tia kinh ngạc, đánh giá qua lại Trần Thư, chẳng lẽ thật sự gặp được phú nhị đại?
- Còn có toàn bộ hàng dược liệu, toàn bộ hàng Ngự Thú Trân Châu khác…
Vẻ mặt lão bản kích động, đây là tính toán bao hết cửa hàng của hắn ta?
Ngón tay Trần Thư chỉ các loại thương phẩm, ngữ khí dừng một chút, sau đó nói:
- Vừa rồi ta chỉ…cũng không cần.
Lão đầu nhảy dựng lên, cắn răng nói:
- Có thể lấy phương thức giống hình tròn lăn ra ngoài hay không! Không ngờ một cái ngươi cũng không mua?
- Ai nói, không phải ta không chỉ trái tim hay sao?
Trần Thư bình tĩnh dò hỏi:
- Trái tim này bao nhiêu tiền?
- Ba trăm vạn, không trả giá!
Lão đầu đã không còn thái độ tốt.
-!!
Mắt Trần Thư trừng một cái.
Ngươi mẹ nó tra xét số dư còn lại trong thẻ ngân hàng của ta sao?
- Thật không cho trả giá?
- Không trả!
Trần Thư sờ sờ cằm, lâm vào trong suy tư, ba trăm vạn mua một cái kỹ năng gốc, kỳ thật cũng không tính là thua thiệt.
Coi như không lĩnh ngộ được thiên phú kỹ năng Cuồng Phong Ưng cũng không sao cả, chí ít có một lực phản chấn xem như giữ gốc.
- Mua!
Bàn tay to của Trần Thư vung lên, không có chút do dự nào.
Kiếm tiền không phải là vì bồi dưỡng khế ước linh sao?
Ba trăm vạn có thể để khế ước linh trăm phần trăm lĩnh ngộ một kỹ năng, người của toàn thế giới đều sẽ bọn chen.
- Mua…mua?
Ánh mắt lão đầu trừng lớn, chẳng lẽ lại trêu chọc ta?
Thẳng đến khi thẻ ngân hàng của đối phương hoàn thành chuyển khoản, rốt cuộc lão đầu mới lại phản ứng lại.
Hắn lập tức đổi lại nụ cười hiền hòa:
- Quả nhiên ánh mắt của thiếu niên tốt, lão nhân không nhìn lầm người, lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy ngươi là nhân trung long phượng!
- Ngươi học trở mặt sao?
Khóe miệng Trần Thư giật một cái.
Đồng thời nhìn trái tim trong tay, hắn có chút chờ mong nho nhỏ.
Trần Thư triệu hoán Golden Slime ngay tại cửa hàng.
Chỉ thấy thân Slime cao gần ngang hàng với Trần Thư, hình thể lại vô cùng to lớn, không giống như lúc búp bê có thể ôm vào trông ngực giống như trước.
- Tiểu Kim, ăn nó đi!
Trần Thư mở đồ chứa ra, nháy mắt trái tim trong đó liền bị Golden Slime nuốt vào.
- Ngươi đút trái tim cho Slime? Đây không phải phung phí của trời sao?
Lão bản cửa hàng trừng mắt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trái tim ba trăm vạn vật mà đút cho Slime cấp F, hiện tại kẻ có tiền chơi như vậy sao?
Tuy Golden Slime nghe không hiểu lời nói, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ thị của lão đầu.
Nó bĩu môi, trợn tròn mắt, thậm chí muốn phát động công kích.
- Được rồi, được rồi.
Trần Thư nhéo nhéo Slime, trấn an nó một chút.
Rất nhanh, trái tim trong cơ thể kia bị Slime tiêu hóa.
- Nấc ~~
Slime vừa lòng ợ một cái, lực chớp nhoáng tràn ngập, quầy hàng bốn phía đều bị thổi đến náo động.
- Ngươi?
Ánh mắt lão bản lập tức trừng lớn, thật không ngờ đối phương vậy mà thật sự lĩnh ngộ được Phong Tức.
Bỗng nhiên, hắn ta chỉ cảm thấy đỉnh đầu phát lạnh, kinh hô:
- Bà mẹ nó, tóc của ta!
- Ta nói đại gia này, chẳng trách tóc ngươi dày như vậy.
Trần Thư nhìn đầu trọc của lão bản điên cuồng cười to.
Hắn đã chịu huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ phi…Nhịn không được.
- Tiểu tử thúi! Đi ra ngoài!
Lão đầu cấp bách quay người tìm tóc giả của mình.
- Đúng rồi, đại gia, mảnh xương kia ngươi đừng nghiên cứu nữa, là một cái xương heo rừng, không có giá trị.
Trần Thư giấu công lao và tên tuổi, bứt lui trở ra.
- Xương heo rừng?
Lão bản cửa hàng ngây ngẩn cả người, bất chấp tìm tóc giả, vẻ mặt hắn ta khẩn trương lấy dụng cụ ra, so sánh số liệu các hạng với heo rừng.
Cuối cùng, hắn ta phát hiện ra một chuyện rất khủng bố.
Vậy mà thật sự là xương heo rừng!
Bản thân mua năm mươi vạn mua một cái xương heo rừng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận