Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 213: Hai ngươi đang dùng tính mạng xem kịch đấy (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Theo bản năng, cả hai lùi lại một bước mà nhìn vào bình dược tề trong tay Trần Thư.
Trần Thư thản nhiên nói:
- Không sao đâu, là đồ chơi nhỏ thôi.
- Ta đề nghị ngươi nên tránh xa đám cháy một chút..
Từ Tinh Tinh giật giật khóe miệng, hắn cảm thấy vô cùng bất an, cứ như thể hắn sẽ thăng thiên theo hình xoắn ốc ngay trong giây tiếp theo vậy.
Trần Thư nhìn xuống thì thấy bình dược tề xuất hiện một lượng lớn khí trắng, như thể có phản ứng hóa học.
- Ôi mẹ ơi, gì mà dễ phát hỏa như vậy?
Trần Thư lập tức thu bình dược tề về lại Hệ Thống Không Gian.
Nếu vô tình phát nổ thì thật là vớ vẩn, cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy vô lý rồi.
- Hả? Dược tề đâu rồi?
Hai người giật mình kinh ngạc mà nhìn Trần Thư, như thể người kia đang làm ảo thuật vậy.
- Hai người phàm các ngươi sao có thể hiểu được chứ, bởi vì tốc độ tay của ta quá nhanh…
Trần Thư thờ ơ vẫy tay, quay người trở lại bên cạnh đống lửa, đợi Smile tan băng.
Cả ba không nói gì với nhau cả đêm, họ cũng không dám ngủ nếu không có Khế Ước Linh canh giữ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả ba bơ phờ với cái quầng thâm dưới mắt.
Ụt!
Một tiếng chim kêu vang vọng, chỉ thấy Biến Dị Lôi Điểu đang dang rộng đôi cánh, trông nó có vẻ hoảng sợ.
- Tiểu Tinh, con chim của ngươi bị cháy kìa.
Khi Trần Thư nhìn thấy nó, hắn lập tức bật cười.
Từ Tinh Tinh phản bác lại theo bản năng:
- Ngươi mới là con chim bị cháy đấy!
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mông của Biến Dị Lôi Điểu đã chuyển sang màu đen.
- Cũng chẳng khác biệt gì.
Các khối băng trên người Smile cũng đã tan đi rồi, khôi phục lại sức chiến đấu ban đầu.
Tạ Tố Nam ngáp một cái rồi nói:
- Trần Bì, ngươi thật sự muốn cho nổ tung bầy sói sao?
- Đương nhiên! Ta, Trần Thư, nói là làm!
Trần Thư vỗ ngực nói:
- Hơn nữa các ngươi không muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa sao?
Hai người thắc mắc hỏi:
- Chỉ một bình dược tề của ngươi mà có thể giết chết được Hắc Thiết Lãnh Chúa sao?
Trần Thư cũng không rõ mà nói:
- Cho dù không nổ chết được thì những con hung thú bình thường cũng có thể bị quét sạch, lúc đó chỉ còn lại một con lãnh chúa thôi!
- Lại để cho lão Thẩm xuất thủ, không phải chúng ta sẽ có bốn trăm vạn sao?
Trần Thư nhếch mép, như thể hắn ta đã nhận được một số tiền thưởng bốn trăm vạn vậy.
- Thẩm lão sư sẽ hành động sao?
- Ngươi thật ngu ngốc, hắn ta không thể đối phó với nhóm hung thú, nhưng chỉ một Lãnh Chúa Hung Thú thôi thì không phải là không thể. Có tiền không kiếm, ngươi cho rằng lão Thẩm bị ngốc à?
Từ Tinh Tinh gật đầu nói:
- Có lý đó! Đi thôi!
- Đi cái gì mà đi. Mệt như vậy mà đi? Đợi đến đêm khi bầy sói ngủ say rồi thì hẵng hành động, để Khế Ước Linh canh gác chút đi!
Trần Thư ngáp ngắn ngáp dài mà bước vào lều ngủ ngon lành.
Hai người Tạ Tố Nam liếc nhìn nhau, sau đó cũng mặc áo ngủ vào rồi ngủ ngon lành.
Thẩm Vô Song đứng trên Băng Loan trên không trung, không hề biết ba người bọn họ đang có suy nghĩ điên rồ đến mức nào.
Mà Trần Thư cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Bạo Tạc Dược Tề do hệ thống tạo ra sẽ đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
- Sao ta cứ cảm thấy ba tên tiểu tử này có gì đó sai sai nhỉ!
Thẩm Vô Song bất an sờ cằm mà đứng trên lưng Băng Loan.
Chẳng lẽ bọn họ đang yên lặng chuẩn bị đại chiêu gì sao?
Hắn ta nhìn chiến trường đêm qua, chỉ thấy thi thể của mấy con hung thú đã bị tranh nhau ăn gần hết.
Nhưng những vết máu còn đông kết lại trên mặt đất đủ để thấy hôm qua bọn họ đánh nhau kịch liệt như thế nào.
Nhân lúc còn là ban ngày, các Ngự Thú Đoàn ở sâu trong Hàn Băng Hạp Cốc tranh thủ rời khỏi nơi này.
Trận đại chiến giữa các hung thú ngày hôm qua khiến bọn họ cảm nhận được nguy hiểm.
- Ba người các ngươi cũng thật có bản lĩnh, một đám Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp mà cũng bị các ngươi dọa cho mất mật.
Thẩm Vô Song dở khóc dở cười đứng giữa không trung.
Hắn ta bắt đầu hối hận đã mang ba tên này đi đến Dị Không Gian rồi. .
Nếu hắn ta trực tiếp để cho ba tên này giành hạng nhất, liệu lần trải nghiệm này có thể an bình hơn không nhỉ?
Mặt trời đã xuống núi, màn đêm lặng lẽ phủ xuống toàn bộ Hạp Cốc.
- Lão Thẩm, đổi ca thôi!
Một người của Trấn Linh Cục có tu vi Hắc Thiết Cấp Tam Tinh đi vào sâu trong Hạp Cốc, chuẩn bị đổi ca với Thẩm Vô Song.
- Thôi, tối nay cứ để ta trực đi!
Thẩm Vô Song cảnh giác nói.
- Ngươi về đi, ngươi không tin tưởng ta sao? Mà thức đêm cũng có hại cho sức khoẻ.
- Không sao, không sao, tối nay ta cũng thức đến sáng.
- ...
Nếu Thẩm Vô Song đã quyết định ở lại, người của Trấn Linh Cục cũng không nói nhiều thêm nữa, lập tức rời khỏi Hàn Băng Hạp Cốc.
- Sao tự nhiên tim ta lại đập nhanh vậy?
Thẩm Vô Song xoa xoa ngực trái, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba người Trần Thư ở bên trong hang động.
- Một lốc! Ta chỉ còn hai cây thôi!
Trần Thư đắc ý giơ cao hai cây bài lên, tự tin rằng lần này hắn thắng chắc rồi.
Tạ Tố Nam nói.
- Không đi.
- Vương tạc!
Từ Tinh Tinh lại ném ra một quả lựu đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận