Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1120: Lý lão, thứ này… Già trẻ không nên… (2)

Trải qua thí nghiệm của hắn lúc trước, thêm vào phân thân tuy là kế thừa toàn bộ kỹ năng, nhưng hiệu quả cũng chỉ có một nửa.
Xem ra còn cần tăng cao cấp kỹ năng, mới có thể từng bước để sức chiến đấu phân thân tăng thêm.
Có điều dù vậy vẫn để sức chiến đấu của Husky tăng một đoạn dài.
Không bao lâu hắn đã trở về trong ký túc xá.
- A Lượng bọn họ còn chưa về?
Trần Thư nhìn ký túc xá không có một ai, quay người trở về phòng mình, trực tiếp ngã đầu ngủ say.
Chuyện của tổ chức Ám Dạ làm hắn mệt đến ngất ngư, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút.
...
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Sự kiện đạn hạt nhân bao đầu ngày hôm sau liền tiến hành đưa tin.
Đầu sỏ gây ra đương nhiên là tổ chức Ám Dạ người người kêu đánh.
Về phần đạn hạt nhân, chỉ là biện pháp ứng đổi khẩn cấp của quan phương nhân viên mà thôi.
Làm cục u ác tính của Lam Tinh, sử dụng đạn hạt nhân cũng có thể lý giải.
Trong lúc nhất thời, dân chúng vui mừng khắp chốn, trong lòng kiêu ngạo vạn phần: Trên thành phố Lam Tinh của Hoa Quốc an toàn nhất đại quốc!
Phải biết, ba quốc gia lớn khác đều có cứ điểm Ám Dạ, sự kiện ám sát thường xuyên xuất hiện, thậm chí Ngự Thú Sư truyền kỳ cũng nhức đầu vô cùng, không có cách nào thanh trừ ra ngoài.
Về phần công thần lớn nhất là Trần Thư, ngược lại không có tuyên truyền đưa tin ra.
Thứ nhất là bởi vì thi đấu thế giới sắp mở ra, Trần Thư cần xuất ngoại, đến lúc đó xác suất lớn sẽ bị tổ chức Ám Dạ để mắt tới.
Mà nguyên nhân thứ hai là lo lắng con hàng này đắc ý vênh váo, gặp được chuyện thì ném đạn hạt nhân…
Phòng 333 ký túc xá.
Trần Thư đang ngồi trước máy tính, trong mắt có chút chán chường, lẩm bẩm:
- Quả nhiên không có một công ty nào nguyện ý thông báo tuyển dụng ta!
Muốn hắn đường đường là tội phạm Nam Giang, người đệ nhất của thời đại mới, vật mà chỉ có thể lựa chọn con đường của bọn thổ phỉ?
Nhưng vào lúc này, phía sau của hắn truyền đến một âm thanh:
- Đổi suy nghĩ ngẫm lại đi, ít nhất trong nước không có tổ chức tội phạm!
- Hả?
Trần Thư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần Thiên từ ban công đi ra, sau lưng là Liễu Phong và một lão nhân tinh thần khỏe mạnh.
- Lý lão?
Trần Thư lập tức đứng dậy, trong mắt đã có một tia kính ý.
Mấy ngày nay thông qua TV đưa tin, hắn đã biết được thân phân của lão nhân, đã từng là tổng đoàn trưởng của Trấn Linh Quân.
Cuộc đời của ông đều trấn áp hung thú dị không gian, bảo vệ Lam Tinh an toàn. Nhân vật như vậy, đáng giá để Trần Thư tôn kính!
Tất nhiên, còn có một nguyên nhân không thể coi nhẹ, không chừng Lý lão thật sự có thể làm cho hắn một cái giấy chứng nhận đạn hạt nhân..
- Trần Thư tiểu hữu, không có công ty thông báo tuyển dụng ngươi?
Trong mắt Lý Kiến Quốc có một tia kinh ngạc, nói:
- Hiện tại công ty yêu cầu cao như vậy ư?
- Thật không có!
Trần Thư thở dài, nói:
- Lý lão, ta chỉ là muốn 51% cổ phần công ty, thật sự quá phận sao?
- ???
Lý Kiến Quốc sững sờ, ngươi cái này là nói quốc ngữ sao? Sao lại có chút nghe không hiểu…
Hắn ta mở miệng nói:
- Tiểu Trần, cho ta xem sơ lược lý lịch của ngươi!
Trần Thư vừa mới đưa ra đã bị Tần Thiên đoạt mất, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
Cái này sao là sơ lược lý lịch được, rõ ràng là hướng dẫn vào tù!
Tần Thiên cười khan một tiếng, giải thích nói:
- Lý lão, thú này…già trẻ không nên…
- Hả?
Lý lão nhíu mày nói:
- Ta rất muốn xem xem, chẳng phải chỉ là một bản lý lịch thôi sao?
Tần Thiên chỉ có thể thành thật giao ra sơ yếu lý lịch, thậm chí còn nhắm hai mắt lại, một bộ dáng cam chịu.
Rất lâu sau, nét mặt Lý Kiến Quốc dần dần trở nên quái dị, vừa nhìn sơ yếu lý lịch vừa nhìn Trần Thư, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Trần Thư chớp chớp mắt, nói:
- Lý lão, lý lịch của ta quá chói sáng à?
- …
Khóe miệng Lý Kiến Quốc giật giật, nói:
- Mắt ta sắp bị sáng đến chói đến mù luôn rồi…
- Tiểu Trần, đây thật sự là sơ yếu lý lịch của ngươi à?
Lão vẫn có chút chưa thể chấp nhận được, người trẻ tuổi bây giờ tìm việc làm đều cuồng dã như vậy à?
- Đúng vậy!
Trần Thư gật đầu nói:
- Lý lão, có thể giới thiệu công việc cho ta hay không?
- Lần sau! Lần sau nhất định có!
Lý Kiến Quốc uyển chuyển từ chối.
Tìm việc làm cho Trần Thư không phải là vô nghĩa sao?
Vấn đề thế kỷ này vẫn nên để lại cho bọn Tần Thiên tự giải quyết…
- Tiểu Trần, hôm nay tới đây chủ yếu là thưởng cho ngươi!
Lý Kiến Quốc chuyển chủ đề, nói:
- Phá hủy căn cứ Ám Dạ lần này, ngươi đã lập được công lao hạng nhất đấy!
- Lý lão, quá khen! Là thanh niên kiệt xuất của thời đại mới, đây là trách nhiệm của ta!
- Nếu như mỗi người đều có một tấm lòng cống hiến vì đất nước như thế thì thế giới chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn!
Sắc mặt Trần Thư nghiêm túc, ngay sau đó giọng điệu thay đổi, nói:
- Đúng rồi, phần thưởng là cái gì?
- …
Lý Kiến Quốc nhíu chặt mày, mặc dù đã biết rõ thông tin về Trần Thư nhưng lão vẫn có chút không quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận