Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 476: Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh

Mọi người cùng nhau nhìn lại.
- Nhặt? Không phải nhóm người kia làm rơi đấy chứ?
Thảo nào lúc trước, Trần Thư muốn để Tật Phong Tước bay tầm thấp một đoạn.
Trần Thư liếm môi, hắn mở chiếc ba lô màu đen ra.
- Hả? Bà mẹ nó, dược liệu đâu?
Ánh mắt của hắn trừng lớn, hắn không ngừng lật tung ba lô lên. Thế nhưng bên trong không có gì cả!
- Mẹ nó, ta trúng kế rồi ư?
Hắn lập tức cảm thấy như mình bị lừa dối.
- À hú!
Husky ở một bên lập tức vội vàng gật đầu, ra hiệu chủ nhân thật sự bị lừa rồi.
Nó vừa kêu to thì một cái thân rễ của dược liệu không cẩn thận mà rơi ra khỏi miệng…
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh!
Vẻ mặt của Husky ngay lập tức đông cứng lại, đôi mắt khôn ngoan của nó cứ đảo liên hồi như thể nó đang cố gắng tìm ra giải pháp.
Nó lặng lẽ quay lại, dùng chân sau cào đất để chôn giấu vật chứng.
- Mẹ nó, ngươi?
Biểu cảm của Trần Thư khẽ giật mình, hắn lập tức hiểu ra ngay.
- Đừng nói với ta là ngươi nuốt hết rồi đấy?
Tội phạm hắn ra tay tấn công, đè chặt Husky, vô cùng bạo lực mở miệng chó ra.
Chỉ thấy bên trong miệng vẫn còn sót lại cặn dược liệu.
Bởi vì hầu hết là dược liệu thuộc tính Độc nên mùi hương vô cùng kỳ quái, hắn có thể dễ dàng ngửi thấy được.
- Đồ chó ngu ngốc này! Bồi thường tiền hàng nhanh!
Trần Thư lắc đầu chó, muốn giũ cho dược liệu bay ra hết.
Tuy không đến mức khiến Husky bị trúng độc, nhưng chỉ có phối dược liệu thành dược dịch thì mới có thể phát huy tối đa giá trị của chúng được.
Mấy người Phương Tư theo dõi quá trình ân oán của Trần Thư và Husky đều không khỏi lắc đầu.
Một người một chó, cũng xứng nhau thật!
Husky ngã xuống đất, liên tục trợn trắng mắt, bộ dạng như sắp đi chầu trời đến nơi.
Trần Thư lặng lẽ đứng dậy rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chú.
- Phục Tô Lịch năm 981… Husky nợ ta 50 triệu Hoa Hạ tệ…
- ?
Bốn người cùng nhau nhìn lại, bọn họ chỉ cảm thấy không giống lẽ thường một chút nào cả. Trong lúc nhất thời, não còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế mà người này đang ghi sổ nợ cho Khế Ước Linh sao?
Thật là mất trí!
- Này, chó ngốc, nhớ trả tiền đấy!
Trần Thư xoa đầu con chó rồi cất cuốn sách nhỏ vào túi.
Hắn xoa trán rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
- Sao trời nóng thế nhỉ!
Nhiệt độ này khiến cho hắn thậm chí muốn thay đồ đi ngủ luôn.
Phương Tư cũng nhận ra điều gì đó.
- Có gì đó không ổn. Chúng ta đã đến chỗ sâu trong Hoạt Mộc Đầm Lầy, nhưng màn sương trắng xung quanh đều đã tan biến hết, hơn nữa thật sự rất yên tĩnh!
- Đi xem trước mặt một chút.
Một đoàn người triệu hoán Khế Ước Linh của từng người ra rồi tiến về phía trước.
Một lát sau, Trần Thư nói:
- Phương Tư tỷ, có sương mù, xem ra không có gì bất thường.
Chỉ thấy phía trước vài trăm mét, có một đám sương mù màu trắng bao phủ, nhưng hình như có chút không giống bình thường.
Phương Tư và ba người Kiều Nguyệt liếc nhìn nhau, như thể nhớ ra cái gì đó.
- Đây không phải là sương mù, chúng ta đã đi tới điểm cuối cùng của không gian.
Trần Thư nao nao:
- Cuối cùng?
Hắn chỉ biết Dị Không Gian không phải lớn vô cùng vô tận mà vẫn có giới hạn, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua ranh giới đó.
Phương Tư nói:
- Đây là Không Gian Cấm Vụ, ngươi có thể hiểu thành Không Gian Bích Chướng.
Được xem như là thiên tài của Hoa Hạ Học Phủ, ngoài sức chiến đấu ra thì nàng cũng nắm trong tay không ít kiến thức.
- Về mặt lý thuyết, nếu có thể vượt qua Không Gian Bích Chướng thì sẽ có thể đến được Dị Không Gian kia.
Trần Thư hỏi:
- Chẳng lẽ toàn bộ Dị Không Gian đều ở cùng một thứ nguyên sao?
Kiều Nguyệt gật đầu rồi nói:
- Theo nghiên cứu của các chuyên gia thì chắc là như vậy.
Trần Thư sờ cằm, trầm giọng nói:
- Có khi nào Dị Không Gian đều tồn tại trên cùng một đại lục, chỉ là bị sương mù trắng chia thành vô số mảnh thôi?
Phương Tư gật đầu. Nàng nhìn sương mù trắng xóa trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị và sợ hãi.
- Có một giả thuyết là như vậy, nhưng không có cách nào xác minh chính xác cả. Sương trắng quá nguy hiểm.
Trần Thư không chút để ý đi về phía trước, trong miệng nói:
- Chẳng phải chỉ là sương mù sao? Có thể nguy hiểm đến mức nào chứ?
- Tội phạm Nam Giang đã sợ lần nào đâu chứ?
Mấy người Lục Chỉ Ngưng giật mình, khuyên can nói:
- Trần Thư học đệ, đừng đi!
- Tuyệt đối đừng!
Ánh mắt của Phương Tư bình tĩnh, nàng nói:
- Một Khế Ước Linh Vương Cấp đã bị chết ở trong đó.
- !
Bước chân của Trần Thư đình trệ, hắn yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
- Thôi bỏ đi, thật ra ta không thích trời mây mù lắm, cứ như sương khói vậy, không tốt cho sức khỏe!
Trần Thư tiêu sái quay người, hai ba bước đã quay trở lại ngay.
Khế Ước Linh Vương Cấp còn bị chết bất đắc kỳ tử nữa là, sao có thể đùa với chuyện này được?
Bốn người che miệng cười, bọn họ không ngờ Trần Thư lại hành động thuần thục như nước chảy mây trôi đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận