Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1670: Hôm nay, nhất định phải cho nổ tung một trận thật sảng khoái

Liễu Phong nhìn Trần Thư :
- Rốt cuộc là ngươi có ý tưởng gì không?
Trần Thư làm ra bộ dáng vì nghĩa diệt thân:
- Tất nhiên là có! Ta giúp các ngươi dẫn hung thú ra, chỉ có như vậy các ngươi mới được an toàn.
- …
Vẻ mặt mọi người sửng sốt, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.
Đây thật sự là tên tội phạm Nam Giang kia sao?
- Ngươi thật sự giúp bọn ta dẫn dụ chúng đi?
Trần Thanh Hải cảm thấy ngoài ý muốn, thật không ngờ tên này chỉ gặp lão gia tử hai lần, vậy mà tư tưởng đã được giác ngộ cao như vậy rồi ?
Trần Thư gật đầu nói:
- Tất nhiên! Mục tiêu của bọn chúng chính là ta, chỉ cần ta rời khỏi đội ngũ, các ngươi cơ bản đều sẽ an toàn.
Trong mắt mọi người có vẻ suy tư, hướng về phía ba gã vương cấp, muốn để cho bọn họ quyết định.
Trần Thanh Hải cùng Phương Vệ nhìn về phía Liễu Phong.
Hắn cùng Trần Thư có quan hệ tốt nhất, dù sao hai người họ cũng là sư đồ.
Một lúc sau, Liễu Phong liền gật đầu đồng ý :
- Được!
Trần Thư có thần kỹ trong tay, thật sự không cần phải lo cho sự an toàn của hắn.
Hiện giờ sức mạnh của Thỏ Không Gian tăng vọt, không cần phải là hung thú bình thường, ngay cả đại giáo chủ ‘Không’ cũng chưa chắc có thể làm khó Trần Thư.
Trần Thư hơi suy tư:
- Các ngươi nhớ giữ liên lạc, nếu gặp phải vấn đề lớn, trực tiếp thông báo cho ta. Nhưng ngộ nhỡ mục tiêu của bọn chúng thật sự không phải là ta, mà là các ngươi thì sao?
Một khi bị hung thú vây quanh, không có thần kỹ của hắn, đám người Liễu Phong cũng thật khó lòng mà trốn thoát.
Liễu Phong cười lắc đầu :
- Không cần lo lắng.
Trần Thư phất tay, cưỡi Tiểu Hoàng tiêu sái rời đi:
- Đi thôi!
Quả nhiên, hắn vừa rời khỏi nơi này, hung thú dưới biển nhao nhao đi sau.
- Hình như thật sự là an toàn rồi…
Mọi người nhìn nhau một cái, trong lúc nhất thời không biết cùng Trần Thư chấp hành nhiệm vụ, là may mắn hay là bất hạnh nữa…
Trần Thanh Hải thu hồi khế ước linh, đi tới trên lưng Thiên Băng Phượng Vương:
- Được rồi! Hiện tại đã không còn nguy hiểm, chúng ta cũng không nên trì hoãn thêm nữa !
Đoàn người chuyển hướng, đi về phía con đường dự kiến.
Về phần Trần Thư, dù cho hắn đi trên con đường nào, cũng thật sự không có gì khác nhau…
Phương Vệ cười hỏi:
- Ta nói này lão Liễu, ngươi thật sự yên tâm để Trần Thư một mình sao ?
Hắn vốn tưởng rằng Liễu Phong sẽ lên tiếng ngăn cản, dù sao trong hải vực có vô số hung thú, thậm chí có thú cấp hoàng tồn tại.
Liễu Phong nhún nhún vai :
- Có gì mà không yên tâm. Năng lực của hắn các ngươi cũng không phải chưa từng thấy qua, chỉ nói riêng năng lực phòng vệ, tất cả chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
- ….
Phương Vệ nháy mắt trầm mặc, lại không có cách nào phản bác.
Trần Thanh Hải nói, đồng thời mở thiết bị liên lạc ở tay phải ra :
- Nhưng mà cũng phải nhắc nhở hắn cẩn thẩn, nhỡ đâu hung thú bất chợt công kích, không chừng có lẽ hắn sẽ bị bắt lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng ầm lớn truyền đến, làm cho thân thể mọi người run lên. Sắc mặt biến đổi, đồng loạt nhìn về một hướng, trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Chỉ thấy trên hải vực cách đó mấy vạn thước, một vầng ánh sáng chói mắt treo cao, bên trong ẩn chứa năng lượng khủng bố đến nỗi bọn họ đều có thể cảm giác được.
Vẻ mặt Trần Thanh Hải có chút ngưng trọng, nhìn về phía những người còn lại, hỏi:
- Sự lo lắng của ta có phải là có chút dư thừa rồi không…
- Không phải có chút thôi đâu…
Phương Vệ nuốt nước miếng, nói:
- Là quá dư thừa!
Một tên tội phạm cầm đạn hạt nhân, thật sự sẽ sợ chiến thuật thú hải sao?
Lăng Trần lẩm bẩm :
- Ta cảm thấy chúng ta ở đây, hình như còn hạn chế hắn phát huy năng lực đấy…
Bọn họ vừa rời đi có mấy phút mà hắn đã trực tiếp lấy đạn hạt nhân ra luôn rồi?
Mẹ nó đúng không nói đạo lý luôn…
- Hy vọng thi thể của đám hung thú này không sao…
Liễu Phong yên lặng làm động tác cầu nguyện, dường như đã có thể tưởng tượng được tình huống trên mặt biển rồi.
Đám người rời đi, thật sự không còn chút lo lắng nào nữa…
Hiện tại, nên sợ hãi, hẳn là đám hung thú kia.
......
- Ai yo!
Trần Thư nhếch miệng cười, trốn trong miệng Tiểu Hoàng.
Hắn quả thật là có chút ngứa tay ngứa chân, bắt đầu ném một quả đạn hạt nhân thử xem uy lực.
- Ầm ầm!
Lực phòng ngự của Tiểu Hoàng cũng thật biến thái, trực tiếp bay lượn trong trường năng lượng của đạn hạt nhân.
Mà hung thú dưới bạch ngân cũng không có chuyện gì, đáng tiếc là dưới biển, đại bộ phận đều là tiểu hung thú, trong nháy mắt đã bốc hơi.
Ở lĩnh vực này, sử dụng đạn hạt nhân vẫn là tốt nhất …
- Grào.
Kim sắc long ngư từ xa gầm gừ một tiếng đã thấy dị biến trên bầu trời hải vực, rất nhanh đã đến hiện trường, nhưng đã sớm không còn bóng dáng của Trần Thư nữanữa…
.....
- Hôm nay, nhất định phải cho nổ một trận thật sảng khoái.
Trần Thư nhếch miệng cười, tay ném một bình dược tềtề màu xám.
Hắn dựa vào kỹ năng thuấn di, lại đi tới một hải vực mới.
Nhưng ngoài ý muốn chính là đám hung thú phía dưới đi theo hắn nhao nhao né tránh, lại không dám tụ cùng một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận