Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 415: Đỉnh phong thú sinh của Liệt Quang Ưng (1)

- Có thể mượn mặt nạ phòng độc một chút không.
Khóe miệng Đỗ Minh giật giật, mở miệng nói.
Không khí chung quanh thật sự là quá, cấp Bạch Ngân cũng không chịu được.
Trần Thư đảo mắt, nhếch miệng cười nói:
- Lão sư, may mà ngài là giám thị chúng ta đấy.
- Nếu đổi lại là người khác, có thể trực tiếp cho ngươi mượn rồi.
- ???
Đỗ Minh sửng sốt, lờ mờ nhận thấy không ổn.
Trần Thư ho khan một tiếng, nói:
- Nam Giang Hãn Phỉ ta không nói ám thoại! Một giá thôi: Năm mươi vạn!
Đỗ Minh trợn trừng mắt, lộ ra bộ dạng bất khả tư nghị.
Ta không nghe lầm chứ? Có người ở nơi thi đại học bắt chẹt lão sư trông thi? Hơn nữa là ở trước máy quay.
Ngươi con mẹ nó quá đáng rồi.
- Lão sư, chỉ cần năm mươi vạn, không khí tươi mát mang về nhà.
- Thôi…
Đỗ Minh xoay người rời khỏi, đã thực sự hiểu được ý nghĩa của bốn chữ Nam Giang Hãn Phỉ.
- Đừng bỏ lỡ cơ hội! Lão sư!
Trần Thư lớn tiếng thét to, không ngờ đối phương lại kiên quyết như vậy.
- Chúng ta bay tới phương hướng thối hơn một chút!
Trần Thư nhếch miệng cười, Lôi Điểu biến dị vặn vẹo mông, bay nhanh tới một phương hướng khác.
Ngươi đúng là đê tiện!
Sau nửa tiếng, Đỗ Minh thật sự không chịu được nữa.
- Bớt một chút, năm vạn! Được không!
- Thành giao!
Trần Thư lập tức ném ra, có thể kiếm được chút nào hay chút nấy, nói chung cũng là nhặt được mà.
- Lão sư, có cần kê hóa đơn cho ngươi để về xin thanh toán không.
- Dẹp đi…
Đỗ Minh tiếp nhận mặt nạ phòng độc, lập tức rời xa ba người, không mở miệng nói chuyện nữa.
Hắn đã làm giám thị hơn mười lần rồi, nhưng chưa từng gặp phải loại thí sinh này.
Ba người một đường đi tới, nhìn Liệt Dương Sơn Khâu hiện giờ, thần sắc trở nên có chút quái dị.
- Hình như thuốc hơi mạnh rồi.
Chỉ thấy trên bãi cỏ bên dưới, quả thực chính là đầy cứt, mùi hôi mãi không hết, hoàn toàn không còn bộ dạng non xanh nước biếc mấy ngày trước.
Chắc đã có thể đổi tên thành núi cứt rồi.
- Sẽ không bị phạt tiền chứ.
Trần Thư sờ sờ cằm, trong mắt có chút hoảng hốt.
- Ta cảm thấy để thằng ôn này đến thi đại học hình như là một lựa chọn một sai lầm.
Xa xa, Đỗ Minh thở dài, nhìn cứt rải đầy đất, lâm vào trầm tư.
Liệt Dương Sơn Khâu đã bị thay đổi rồi, chắc phải cần một đoạn thời gian tự tinh lọc mới có thể khôi phục bình thường.
Đột nhiên, phía trước truyền thanh âm loạt soạt.
Chỉ thấy mấy con Hỏa Bạo Thỏ đang tung tăng ở phụ cận, nhìn có chút giống như đời không còn gì lưu luyến.
- Có đồ ăn rồi.
Trần Thư nhếch miệng cười, chỉ cảm thấy rất đói.
Lôi Điểu biến dị nhanh chóng tới gần, Hỏa Bạo Thỏ không có một chút cảnh giác nào.
Đang lúc ba người muốn động thủ liệp sát, một đám Hỏa Bạo Thỏ không ngờ bất động tại chỗ, ngồi trên hố.
- Hình như đều ăn thuốc xổ rồi.
Ba người nhìn nhau, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ, cảnh tượng này đúng là khiến người ta không còn khẩu vị.
Lôi Điểu biến dị vỗ cánh bay đi, muốn tìm hung thú sạch sẽ một chút.
Nhưng mà, mấy tiếng trôi qua, ba người hiểu được một sự thật đáng sợ, đàn hung thú ở phụ cận toàn bộ đều trúng độc rồi.
- Dẹp đi! Chúng ta ngày mai rút.
Ba người tới một đồi núi miễn cưỡng không có mùi lạ, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi một đêm.
Từ Tinh Tinh mở miệng hỏi:
- Trần Bì, liệu chúng ta có bị trừ điểm không.
- Không thể nào, có ảnh hưởng gì lớn đâu.
Trần Thư nhún vai, kỳ thật hắn cũng có chút không rõ, phạm vi ảnh hưởng hình như là hơi rộng.
Cũng may dược hiệu thủy chung sẽ hết, có thể kéo dài một hai ngày thôi.
Tạ Tố Nam thờ ơ nói:
- Có thể giết bốn con hung thú lĩnh chủ, đừng nói là ảnh hưởng tới khu vực ảnh hưởng, ảnh hưởng tới toàn bộ dị không gian cũng không thiệt.
So sánh với đạn hạt nhân của Trần Thư, thuốc xổ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Ba người ăn đồ ăn mang theo, chui về lều trại chuẩn bị ngủ một đêm.
...
Ở chỗ cách ba người mấy ngàn mét, có một hồ nhỏ.
Nước hồ trong suốt, thậm chí ngay cả mặt cỏ xung quanh cũng vô cùng sạch sẽ, dường như không bị thuốc xổ ảnh hưởng.
Một đám Liệt Quang Ưng bay qua nơi này.
- Òng ọc.
Trong đó có mấy con Liệt Quang Ưng bụng quay cuồng, muốn nôn.
Khi chúng nhìn thấy hồ nước trong suốt phía dưới, hai mắt phát sáng, giống như tìm được bảo địa.
Bảy tám con Liệt Quang Ưng gáy to, trực tiếp đi tới ven hồ nước.
Trong phút chốc, thân thể con Liệt Quang Ưng đầu lĩnh run lên, giống như có cảnh báo tới từ trong huyết mạch, không thể tới gần hồ nước đó.
Nhưng Liệt Quang Ưng đau bụng còn lại thì không chịu được trực tiếp bắt đầu phóng uế ở bên rìa hồ nước.
Cảm giác nhẹ nhõm khiến chúng thần thanh khí sảng, thậm chí không nhịn được mà gáy khẽ.
Tiếng bùm bùm lây cho Liệt Quang Ưng còn lại.
Cuối cùng, hồ nhỏ bị chúng bao vây.
Về phần thủ lĩnh, đã sớm quên đi cảnh báo trong huyết mạch, cùng các tiểu đệ bài tiết.
Hồ nước trong suốt biến thành đục ngầu, từng trận mùi thối tản ra, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Liệt Quang Ưng lại nhưng không biết, đây là chúng thời khắc đỉnh phong nhất trong thú sinh của chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận