Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 822: Vấn đề trước mộ không lớn, không chết được đâu

- Nhi tử, ngươi vẫn ổn chứ?
Trần Thư hơi giật mình, không ngờ đó là tin nhắn phụ thân Trần Bình gửi tới.
Hắn gõ trả lời:
- Vẫn ngon lành mà!
Mới nổ xong một Dị Không Gian thì có thể không tốt được sao?
- Ta nhận được một tin nhắn nói ngươi đã bị bắt cóc, yêu cầu gửi hai triệu chuộc người!
- Nghĩ cái gì vậy cơ chứ…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ai có thể bắt cóc tội phạm được cơ chứ?
- Ngài mới nhận được sao?
Trong lòng hắn có chút cảm động, không ngờ phụ thân lại quan tâm đến hắn như vậy.
- Nhận được vào tháng trước rồi.
- ?
Trần Thư lập tức ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra.
Ngươi có chắc đây chính là yêu không hả…
- Nếu ngươi đã không sao thì về nhà một chuyến đi! Đã đến lúc cho ngươi biết chuyện trong nhà rồi!
Trần Thư ngay lập tức bị thu hút, vội vàng hỏi:
- Ba, cuối cùng thì thân phận phú nhị đại của ta cũng được phơi bày rồi sao? Ta đợi lâu lắm luôn rồi đấy!
- Ta cũng đợi cả đời, gia gia của ngươi mất rồi mà ta còn chưa đợi đến ngày đó đây này…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn tắt điện thoại, chuẩn bị về nhà trước đã rồi nói sau.
Bây giờ hắn đã bắt đầu mơ tưởng cảnh hắn đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình rồi…
- Không phải ba mình là Truyền Kỳ Cấp đấy chứ? Nếu không thì sao thiên phú của mình có thể tốt đến như vậy được cơ chứ!
Trần Thư cười he he, lẩm bẩm:
- Đến lúc đó thì mình sẽ bán Học Phủ! Ai dám ngăn cản thử xem nào!
- Đi thôi nào! Ngươi đừng cười nữa có được hay không vậy!
A Lương vỗ vai của hắn, trực tiếp cắt ngang trí tưởng tượng của Trần Thư.
- A… Ờ!
Trần Thư lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi dò:
- Các ngươi nói thử xem, ngày đầu tiên khai giảng ta xin lão Liễu cho nghỉ thì vấn đề cũng không lớn lắm mà nhỉ…
- Mới ngày đầu tiên đã muốn xin nghỉ rồi ư?
Hai người A Lương hơi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kính nể.
Đây là chủ động nhảy vào trong hũ tro cốt mà!
- Hai người các ngươi làm cái ánh mắt gì đấy…
Ba lô tác chiến đeo trên lưng Trần Thư cũng có chút không chịu được ánh mắt của hai người nữa rồi.
Vương Tuyệt thở dài, vỗ vai của hắn rồi nói:
- Vấn đề trước mộ không lớn, không chết được đâu!
- ...
Nửa tiếng sau, ba người đi đến bên trong Ngự Thú Quán, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên của học kỳ mới.
Đến năm hai đại học thì rõ ràng số lượng các khóa học đã giảm đáng kể.
Bởi vì cả khối đều đã là Hắc Thiết Cấp nên đã có thể hoàn thành các loại nhiệm vụ khác nhau rồi.
Các học sinh sẽ bắt đầu kiếm tín chỉ, tích lũy tài nguyên để đạt được Bạch Ngân Cấp sớm nhất có thể.
Ba người Trần Thư đi đến trước cửa của Ngự Thú Quán, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Ầm!
Cánh cửa bị bật mở, một bóng người trực tiếp bay ra.
- Lý Sơn… học trưởng?
Trần Thư khẽ giật mình, chỉ thấy người này khá quen, chính là sinh viên năm ba dưới trướng Liễu Phong.
- Khụ khụ… Chào học đệ…
Lý Sơn xoa ngực, bối rối đứng dậy rồi trực tiếp rời khỏi Ngự Thú Quán.
- Mới ngày đầu tiên của học kỳ mới mà đã muốn xin nghỉ, thật đúng là không muốn sống nữa mà!
Liễu Phong phủi tay, bình tĩnh đi ra rồi nói:
- Còn ai tới nữa thì trực tiếp thiêu sống!
- ...
Trần Thư nghe xong lời này thì sắc mặt gần như tái xanh…
Con mẹ nó, đây là đang giết gà dọa khỉ sao?
- Trần Thư, ba người các ngươi tới rồi à?
Liễu Phong quay đầu nhìn sang rồi cười nói:
- Mau vào lớp đi!
- Liễu… Liễu lão sư…
Trần Thư mở miệng nói:
- Thật ra ta có một thỉnh cầu nho nhỏ…
- Hả?
Liễu Phong nhíu mày, vẻ mặt hung dữ nhìn qua.
- Ta… Ta…
Trần Thư nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
- Ta muốn… về nhà một chuyến…
- Về nhà?
Liễu Phong gật đầu, lấy một hũ tro cốt tinh xảo ra rồi nhẹ nhàng mà nói:
- Có cần ta tiễn ngươi một đoạn đường không?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật mà nói:
- Ta không phải nói là về với ông bà tổ tiên mà là về thành phố Nam Giang… (*)
(*) 回家 và 回老家 đều có nghĩa là về nhà nhưng 回老家 còn có nghĩa là về với ông bà tổ tiên
Hóa ra hắn ta chuẩn bị trực tiếp tiễn hắn đi luôn đúng không?
Liễu Phong bình tĩnh mà hỏi:
- Ngươi về làm gì?
Trần Thư xoay tròn con ngươi, nói:
- Thì ta muốn xin nghỉ… thai sản!
- ?
Hắn vừa nói ra lời này thì Liễu Phong đã mở to hai mắt mà nhìn hắn, trong lúc nhất thời cũng bị làm cho sững sờ.
- Trần Bì, ngươi?
A Lương và Vương Tuyệt cũng bật ngửa ra sau, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
- A… Đừng hiểu lầm…
Trần Thư vội vàng xua tay mà giải thích:
- Con chó hoang ở cổng chợ đen thành phố Nam Giang sinh lứa thứ hai, ta phải về để chăm sóc nó…
- Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi chứ!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta còn tưởng có tin tức nóng hổi nào cơ chứ, ví dụ như tội phạm mang thai chẳng hạn…
- Lão sư, ngươi không hiểu đâu, tình cảm giữa ta và con chó kia vô cùng tốt!
Trần Thư nói:
- Hơn nữa lão giáo sư Diệp Thanh cũng có mối quan hệ chặt chẽ với con chó kia nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận