Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1452: Không phải tỷ lệ trùng lặp cao mà là tỷ lệ sửa đổi thấp

Đang lúc hắn hết sức chuyên chú viết luận văn, điện thoại đột nhiên vang lên.
- Hả? Số lạ?
Trần Thư ngớ người, trong mắt có chút không hiểu.
Khoảng thời gian này quả thực có người nặc danh tìm hắn, muốn hắn để các học sinh bỏ phiếu, nhưng đều bị Trần Thư cự tuyệt.
Theo lý thuyết, hiện tại tranh cử chức vị đã kết thúc, sẽ không có người tìm hắn mới đúng chứ?
- Alo?
- Trần Thư, có nhất thiết phải nhắm vào ta như vậy không?
Một âm thanh không cam lòng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, dường như có chút tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
- Nhằm vào?
Trần Thư nhíu mày, nói:
- Tội phạm ca nhằm vào rất nhiều người, xin hỏi các hạ, ngài xếp hàng nào đấy?
- Ta! Lục Minh!
- Lục Minh?
Con ngươi Trần Thư chuyển động, trong đầu linh quang lóe lên, nhớ tới thân phận của đối phương.
Chính là giáo sư viện văn hóa trước đó không muốn để cho Trần Thư vào Hoa Hạ học phủ!
- Sao ta lại nhắm vào ngươi?
Trần Thư bình thản nói:
- Mộ tổ tiên nhà ngươi cũng bị ta nổ tung sao?
- Hừ!
Lục Minh có chút tức giận nói:
- Không một học sinh nào bỏ phiếu cho ta, không phải ngươi giở trò quỷ sao?
Lão ta cho rằng uy danh của Trần Thư chỉ truyền đi trong ngự thú sinh, kết quả ngay cả học sinh viện văn hóa cũng bị ảnh hưởng.
- Liên quan cái rắm gì đến ta.
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Bản thân ngươi không được cho nên đẩy trách nhiệm lên người ta đúng không?
- Ngươi dám nói ngươi không giở trò? !
- Lặp lại lần nữa, ta không làm gì cả.
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Nếu như ta muốn nhằm vào ngươi, sẽ dùng loại phương thức văn minh này ư? Ta đã sớm dùng đạn hạt nhân nổ ngươi rồi!
- ...
Lục Minh vẻ mặt trì trệ, dường như có chút đạo lý…
Nếu con hàng này thật sự muốn báo thù, đoán chừng đã sớm trùm túi phân ure vào người lão rồi.
Đừng tưởng rằng lão lớn tuổi hơn thì hắn không dám, tuổi càng lớn hắn dường như càng hưng phấn…
- Là ta… Xúc động…
Lục Minh hít sâu một hơi, yên lặng cúp điện thoại.
Từ lúc Trần Thư vùng dậy lão ta không dám gây chuyện nữa, kỳ thực trong lòng đã suy nghĩ đến chuyện xin lỗi, nhưng lại mất hết mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là tận lực tránh mặt đối phương.
Lần này tranh cử thất bại đối với lão ta mà nói là một đả kích quá lớn, vậy mới khiến lão ta có chút xúc động…
Lão ta đã sắp đến tuổi về hưu rồi, lần này không được chọn cũng không có cơ hội tranh cử.
- Haizzz . .
Lục Minh ngồi trên ghế dài ở học phủ thở dài thật sâu.
Trong mắt lão ta bừng tỉnh, nghĩ đến lúc trước Trần Thư vừa vào học.
Ai có thể nghĩ tới đối phương trong bốn năm có thể trưởng thành đến trình độ như vậy chứ…
- Ta sai rồi sao…
Trong lòng lão ta hiện ra ý hối hận, cuối cùng thất vọng mất mát mà rời đi.
- Rõ ràng cho rằng là ta giở trò quỷ?
Trần Thư lắc đầu, không tiếp tục tính toán gì nữa.
Lục Minh tâm địa không xấu, chỉ là lão ta quá mức cứng nhắc, lo lắng Trần Thư sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí học tập của học phủ.
Nhưng bởi vì lão ta là giáo sư của viện văn hóa, dẫn đến phán sai một chút:
Ngự thú sinh cùng văn hóa sinh khác biệt, một bên là làm nghiên cứu, một bên là tiến về dị không gian giết địch, vốn không thể nói nhập làm một.
...
Ban đêm.
- Xong rồi!
Trần Thư vỗ bàn một cái, trong mắt có vẻ hưng phấn.
Hắn nhìn vạn chữ luận văn lưu loát trên màn hình, không khỏi có chút tự hào.
Thì ra Ca cũng trí thức lắm chứ…
Hắn cầm lấy máy tính, đi tới phòng khách, chuẩn bị chiếu thành quả của mình.
- Ngươi viết xong rồi?
Ba người A Lương nghe thấy động tĩnh, cũng rời khỏi phòng.
Trần Thư thay đổi hướng màn hình, nói:
- Tất nhiên, không biết tốc độ của tội phạm sao?
- Mới hai ngày trôi qua, ngươi đã có thể viết xong luận văn sao?
Ba người nhìn luận văn trên màn hình, nhất thời lộ ra vẻ ngơ ngác.
Vương Tuyệt mở miệng hỏi:
- Do ngươi tự mình gõ ra saoo?
- Tất nhiên.
Trần Thư gật gật đầu, dương dương đắc ý nói:
- Văn có thể nâng bút viết luận văn, võ có thể một tay ngược hung thú, ta thật đúng là toàn tài…
- Dẹp đi!
A Lương vừa nghĩ tới chính mình chỉ mới viết được đoạn mở đầu, trong lòng có chút không phục.
- Ngươi xác định ngươi có thể vượt qua kiểm tra sự trùng lặp của luận ăn chứ?
- Kiểm tra trùng lặp cái gì?
- ? ? ?
Ba người A Lương đưa mắt nhìn nhau, ngay cả kiểm tra sự trùng lặp của luận văn mà ngươi cũng không biết sao?
- Ta giúp ngươi làm cái này.
Nói xong A Lương tiến lên sử dụng máy tính của Trần Thư, mở phần mềm hỗ trợ kiểm tra.
Không hổ là phần mềm nội bộ học phủ, kết quả rất nhanh đã hiện ra.
- A cái này…
Trong lúc nhất thời, ba người A Lương trợn mắt hốc mồm, toàn bộ trên mặt đều là vẻ chấn kinh.
Trần Thư nhìn phía trên màn hình, tự nhủ:
- 80%, tỉ lệ đạo văn của ta hình như hơi cao…
- Không phải tỉ lệ đạo văn cao…
Từ Tinh Tinh lắc đầu, nói nghiêm túc:
- Nói thực là tỉ lệ thấp.
- ? ?
Vương Tuyệt cùng A Lương giơ ngón tay cái lên, đây chính là EQ cao lên tiếng ư?
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận