Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1218: Hay là ngươi gõ cho mọi người một phát đi…

- Cấu kết với Thánh Ngự Hội, chuyện mưu hại thiên tài Hoa Quốc, ta sẽ báo cáo từng cái, ngươi có khả năng cần tiếp nhận thẩm phán của cộng đồng bốn nước!
- ???
Dolly mở to hai mắt, đây là đặt cái trả đũa đúng không?
Dolly mở miệng giải thích:
- Chỉ là ta không muốn thiết bị trên đài tỷ thí bị phá hủy mà thôi!
- Thôi dẹp đi nhé.
Tần Thiên nhún vai rồi nói:
- Ngươi không phải giải thích với ta làm gì đâu!
Lão quay người chuẩn bị rời đi, nhưng hình như lại nhớ tới chuyện gì đó.
- Hơn nữa, nếu ngươi còn dám tái phạm lần nữa thì ta không chỉ mổ một Khế Ước Linh của ngươi thôi đâu đấy!
- ...
Trong mắt Dolly có hận ý, nhưng hắn ta không dám động thủ.
Bây giờ hắn ta đã không còn là đối thủ của Tần Thiên nữa rồi.
Đúng lúc này, dường như hắn ta nghĩ đến điều gì đó, thế là cười chế nhạo mà nói:
- Tác dụng phụ của hai bình dược tề kia không dễ chịu lắm đúng không?
Khi lời này được nói ra, Tần Thiên dừng bước, sau đó quay đầu lại cười rồi nói:
- Dù sao thì như thế cũng đỡ hơn là chết.
- Ngươi!
Dolly nắm chặt hai tay, sắp không kìm được lửa giận của mình đến nơi rồi.
- Dolly!
Breen hét lớn, trong ánh mắt có ý nhắc nhở.
Đánh thì đánh không thắng, mắng cũng mắng không lại, ngươi chỉ có thể nhận thua thôi…
Một đoàn người rời khỏi địa điểm tỷ thí. Bởi vì tai nạn này nên chỉ có thể tạm thời hoãn lại lịch trình của trận chung kết.
- Hiệu trưởng, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Trần Thư là người trong cuộc nhưng vẫn khá ngỡ ngàng, hắn nói:
- Không phải các ngươi đói bụng rồi muốn lấy nguyên liệu ngay tại chỗ nên mới giết Khế Ước Linh kia đấy chứ?
- ?
Khóe miệng mấy người Tần Thiên giật giật. Ngươi thật sự nghĩ ai cũng có bệnh như ngươi đấy à?
Liễu Phong ngồi trên xe lăn ở một bên mà nói:
- Chuyện là như thế này…
Một lúc lâu sau, Trần Thư im lặng không nói nên lời, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đoàn người trước mặt.
Hắn không ngờ bởi vì bản thân, vậy mà lại khiến cho mấy người Tần Thiên nổi giận đùng đùng, thậm chí giết chết một Khế Ước Linh Vương Cấp ngay tại chỗ.
- Trần Bì, bầu không khí đã đến mức này rồi…
Vương Tuyệt nhếch mép cười, sau đó nói:
- Hay là ngươi gõ cho mọi người một phát đi…
- ?
Vẻ mặt Trần Thư kỳ lạ. Ngươi muốn ăn rắm đấy à?
Hắn không nói gì mà chỉ hít một hơi thật sâu, trong mắt có vẻ khó hiểu.
- Hiệu trưởng, ta muốn hỏi một chuyện.
- Cứ hỏi đi.
Tần Thiên gật đầu, trong lòng đã có linh cảm trước.
Trần Thư nghiêm túc nói:
- Các ngươi làm những chuyện này là… muốn lấy công thức chế tạo bom hạt nhân của ta phải không?
- ?
Mọi người đều quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ ngơ ngác. Đột nhiên lại bị đánh một cái không kịp chuẩn bị.
Vẻ mặt Tần Thiên kỳ quái. Lão còn tưởng đối phương sẽ hỏi bọn họ tại sao lại làm như thế, sau đó lão có thể nói đạo lý lớn chứ. Ai mà ngờ Trần Thư hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường.
- Nếu các ngươi thật sự muốn thì chỉ cần gia nhập Tội Phạm Đoàn của ta, không cần lo về bom hạt nhân nữa!
Bốp!
Tần Thiên trực tiếp cốc đầu hắn, sau đó nói:
- Nếu như ngươi lại nhắc đến bom hạt nhân thì mẹ nó, ta chôn ngươi tại chỗ luôn đấy!
- Vậy thì chính là vì công thức túi phân của ta rồi!
- Lão Liễu, đập chết tên này cho ta!
Ầm ầm ~
Liễu Phong trực tiếp dùng hai tay kéo ra tàn ảnh, tốc độ tăng vọt lên tới 180 dặm, lao thẳng về phía Trần Thư.
- Hôm nay không thể để cho con hàng này chạy thoát được!
Những người còn lại cũng lao đến, muốn tóm Trần Thư lại mà hành hung một trận.
- Bà mẹ nó, ta sai rồi!
Trần Thư trực tiếp phóng về phía trước, nhưng sâu dưới đáy mắt lại tràn đầy cảm động.
Hắn quay đầu nhìn từng người, nhớ kỹ mặt mũi của bọn họ…
...
Một đoàn người kèm theo tiếng cười nói vui vẻ mà trở về trụ sở của Hoa Quốc.
Trần Thư mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, ta rời khỏi thiết bị bảo vệ sẽ không bị mất quyền thi đấu đấy chứ?
Nếu không thể thi đấu trận chung kết vì chuyện này, chẳng phải là trực tiếp liền thua lỗ rồi sao?
- Trong tình huống đặc biệt thì đương nhiên là không. Nếu dám loại ngươi, vậy không cần tổ chức giải thi đấu thế giới nữa rồi.
Vẻ mặt Tần Thiên bình thản mà nói:
- Chỉ là có lẽ trận chung kết sẽ bị hoãn lại một khoảng thời gian.
Trần Thư gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể tham gia trận chung kết thì những vấn đề còn lại đều không lớn.
Sau đó, dường như hắn nghĩ đến cái gì, thế là hỏi tiếp:
- Đúng rồi, hiệu trưởng. Vì sao Sinclair có thể ký kết khế ước với hung thú được vậy?
Nếu thật sự có thể làm như vậy thì hắn sẽ trực tiếp ký khế ước Quân Vương luôn, đến lúc đó hắn có thể xưng vương xưng bá ở trong Dị Không Gian rồi.
- Đừng suy nghĩ lung tung.
Hình như Tần Thiên đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn nên mới cười mà nói:
- Ngươi nghĩ rằng đó là đồng đội của ngươi, nhưng nó lại chính là một sát thủ có thể giết ngươi bất cứ lúc nào đấy!
- Nhân loại và hung thú không thể nào chung sống hòa bình được!
Lịch sử đã chứng minh rằng cố gắng khống chế hung thú thì cũng tương đương với việc giao mạng sống của mình ra, sẽ không có ai làm như vậy cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận