Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1656: Ngự Thú Lực của ngươi, đừng nói đều là cướp được nha

Loại chuyện này càng kéo dài, độ khó của nhiệm vụ sẽ càng lớn.
Hung thú có nguy cơ bùng nổ quá cao, hiện tại bọn họ rốt cục có thể rút ra nhân thủ.
- Nếu như không có vấn đề gì nữa thì đi chấp hành đi.
Trần Thanh Hải cung kính gật đầu, xoay người định rời khỏi đây, Trần Thư đột nhiên mở miệng.
- Chuyện đó, lão gia tử, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ.
- Hả? Cái gì?
Lão gia tử nhíu mày, thật ra lão khá xem trọng Trần Thư.
Sức chiến đấu của hắn cực kỳ kinh người, hơn nữa còn rất giảo hoạt, có không gian thần kỹ, hắn chắc chắn là người phù hợp với nhiệm vụ này.
- Cái kia, có thể đồng ý với ta…
Trần Thư gãi đầu, yên lặng sắp xếp lại ngôn ngữ, nói ra.
- Ta đã chấp hành toàn bộ nhiệm vụ, hơn nữa hoàn thành tương đối hoàn mỹ!
- ???
Lão gia tử thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ý gì đây ?
- Nói chút coi, ngài cũng không thiệt mà…
Trong lòng Trần Thư tính toán, hắn muốn lấy được phần thưởng của hệ thống trước, có được Thần kỳ dược tề, nhiệm vụ này với hắn chẳng phải là quá dễ dàng sao ?
- ….
Khóe miệng lão gia tử giật giật, liếc mắt nhìn Trần Thanh Hải.
Trần Thanh Hải nháy mắt hiểu ý, cung kính rời khỏi phòng, trong lòng thầm nghĩ :
Chẳng lẽ lão gia tử muốn phối hợp với con hàng này sao…
- Tiểu tử, bệnh tình của ngươi rất nghiêm trọng phải không?
- Không, ta thật sự không có bệnh.
Trần Thư thở dài:
- Trên đời này làm gì có kẻ điên chứ, chỉ là phương thức đối xử của họ với thế giới này không giống nhau mà thôi…
Bởi vì hắn có hệ thống, cho nên hành động của hắn khiến người ta có chút không hiểu được.
Lão gia tử hơi nhướng mày, ánh mắt có chút kinh ngạc.
- Hả? Tiểu tử nhà ngươi có thể thốt ra những lời như vậy sao?
Trần Thư có chút đắc dĩ cầu xin:
- Lão gia tử, hay là ngài nói ta nghe xem một chút được không, nếu không ta sẽ từ chối nhiệm vụ này!
Lão gia tử trừng mắt nhìn hắn một cái, còn dám uy hiếp lão sao ?
Trần Thư cũng không chịu thua, trực tiếp ngồi trên mặt đất, dáng vẻ rất lưu manh.
- Tiểu tử ngươi…
Lão gia tử thở dài, hắng giọng, bất đắc dĩ nói :
- Trần Thư, nhiệm vụ lần này… hoàn thành khá tốt. Lần sau, lần sau… tiếp tục cố gắng.
Vẻ mặt Lão gia tử t bình thản, thực ra nội tâm lại cực kỳ dao động, hiện tại lão ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi…
Sao tự dưng chuyện này lại bị Trần Thư dẫn dắt theo hướng hắn muốn cơ chứ…
- Làm sao vậy? Tuyển hạng chưa hoàn thành sao ?
Trần Thư lẩm bẩm, chẳng lẽ nào lại do lỗi bug ?
Tròng mắt hắn khẽ chuyển, trong lòng lại có chút suy nghĩ.
- À, lão gia tử, ta còn có một thỉnh cầu…
Vẻ mặt Lão gia tử ngưng trọng, hít một hơi sâu:
- Nói!
- Cái đó! Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, có phải ta cũng nên được ban thưởng chút gì đó hay không?
Ầm!
Trong phút chốc, Trần Thư trực tiếp bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh, cả người đụng vỡ cửa chính, thoáng cái đã vụt qua nơi Trần Thanh Hải đang đứng bên ngoài.
- Mẹ kiếp? Siêu nhân phi hành sao?
Trần Thanh Hải hoảng hốt, bên cạnh có một bóng đen vụt qua.
Ầm ầm!
Chỉ thấy Trần Thư ngã xuống một tòa nhà lớn, lúc này mới dừng lại.
- Lão gia tử thật sự xuống tay rồi…
Hắn cắn răng chịu đựng, có cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy hay không, nói thật, yêu cầu của hắn thật sự quá đáng sao…
Bên trong truyền đến một âm thanh thản nhiên.
- Sau này ngươi mà còn phát điên nữa thì thấy ngươi lần nào ta đánh lần đó!
Lão gia tử xoa đầu, thần sắc cổ quái.
Mẹ nó, không làm cái gì mà trực tiếp đòi thưởng có bình thường chút được không?
Nhiều năm như vậy, lão gia tử cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vãn bối kiêu ngạo như vậy.
- Con hàng này không sợ ta chút nào sao ?
Lão gia tử sờ cằm, chẳng lẽ khí thế cường đại của mình không còn tác dụng ?
Lúc này, Trần Thanh Hải tới gần Trần Thư :
- Trần Bì, tiểu tử ngươi đã chọc giận lão gia tửphải hay không ?
Trần Thư thở dài, có chút ủy khuất:
- Thật sự không có
Lỗi bug không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn bị đánh cho một trận, biết tìm ai nói lý lẽ đây…
Hắn xoa nhẹ thắt lưng, sức lực của một đòn này so với trước còn lớn hơn.
Hừ, Lão gia tử quả nhiên xem tố chất thân thể của hắn thành Vương cấp mà đối đãi rồi…
- Đi thôi!
Trần Thanh Hải lắc đầu :
- Lúc trước hiệu trưởng Ninh chọc giận lão gia tử, bị đánh cho một trận, hiện tại hắn không dám chọc giận lão gia tử nữa, ngươi lại thay hắn chịu đòn rồi…
- Chẳng lẽ đây là truyền thống của học phủ các ngươi sao?

Khóe miệng Trần Thư co giật, mẹ nó truyền thống méo gì, chuyện bị đánh sao?
- Bộ trưởng, ngươi đi trước đi. Ta còn có chút việc muốn tìm lão gia tử…
-... Còn tìm ?
Trần Thanh Hải trợn tròn mắt, bị đánh đến nghiện rồi sao?
Còn dám nói không phải là truyền thống của học phủ các ngươi ?
Trần Thư lắc đầu, kiên định xoay người đi về phía nhà lớn.
- Ta nhất định phải đi!
Đùa gì chứ, hắn còn chưa đổi phần thưởng đâu, lsao có thể dễ dàng rời đi như vậy chứ?
Hơn nữa, làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, tất nhiên phải trở nên cường đại hơn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận