Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1191: Cá tên xấu xa kia thực sự là ngươi…

Nếu như cứ khăng khăng nói có quan hệ với nhau thì có khả năng con hàng này sẽ hóa thân thành tuyền thủy quan chỉ huy(*), một miệng hai câu đã làm đối phương tâm phục khẩu phục.
(*) Ý chỉ những người trong trò chơi, nhân vật của mình đã chết nhưng vẫn thông qua giọng nói hoặc chat để chỉ huy đồng đội, khiến người ta rất phiền.
- Thế nhưng lão Vương muốn nghe!
Trần Thư chỉ về phía Vương Tuyết ngồi bên cạnh, nói:
- Ta không thể không đáp ứng yêu cầu của hắn ta!
- Dẹp bỏ đi!
A Lương giật giật khóe miệng, nói:
- Rốt cuộc ngươi đã cho hắn ta ích lợi gì? Hai ngươi định ở đây diễn tướng thanh đúng không (*)?
(*) Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng để nói những câu vui đùa hài hước, hát để gây cười, đa phần để châm biếm thói hư tật xấu, ca ngợi việc tốt người tốt.
- Lợi ích gì? Lão Vương chỉ đơn thuần sùng bái ta thôi mà.
Trần Thư mỉm cười, nói tiếp:
- Tất nhiên, ta hữu nghị giúp đỡ hắn ta một chút…
A Lương hỏi:
- Bao nhiêu?
Trần Thư không có trả lời, chỉ giơ ra một cái ngón tay.
- Một ngàn vạn?
- Làm sao có thể chứ!
- Là một trăm triệu.
- No no no, nhỏ hơn, bố cục nhỏ hơn?
- Không phải là một tỷ chứ? Mẹ nó!
A Lương vội vàng lao tới, nói:
- Tội phạm ca, ta cũng muốn nghe qua về sự cố ở Hắc Ám Sâm Lâm…
- Ngươi cảm thấy lão Vương là người nông cạn như vậy sao?
Trần Thư quay đầu trông lại, nói:
- Có hay không cũng đừng nâng tiền lên như vậy, tầm thường! Tầm thường không chịu được!
- ?
Khóe mắt mọi người co giật lại, mẹ nó đây là lời kịch của ngươi ư?
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Ta chỉ đưa thêm thuốc uống Lão Thái Thái mà thôi.
- ...
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Vương Tuyệt, nhà ngươi đúng là có bệnh rồi!
- Nhưng nói ra thì cũng may mắn là có Trần Thư.
Liễu Phong nằm trên mặt đất, cho dù bản thân bị trọng thương những vẫn không quên ăn…
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng:
- Ta cũng đã nói trước rồi, mọi người có thể hoàn toàn tin tưởng tội phạm Nam Giang!
- Dừng đi!
Mọi người la lên một tiếng, sau đo slaji nói chuyện liên quan tới việc thi đấu thế giới.
- Hiện tại Lâm Hàn đã bị đào thải, thi đấu thế giới sẽ thiếu đi một tuyển thủ nặng ký, khả năng Trần Thư đoạt giải quán quân sẽ rất lớn.
- Thực ra ta cảm thấy Lâm Hàn kia có chút quỷ dị.
Trần Thư mở miệng nói:
- Xếp hạng cấp bậc tiềm lực Khế Ước Linh của hắn ta có vấn đề…
- Hả? Vấn đề gì?
Tần Thiên khẽ giật mình, trong mắt có chút hiếu kỳ.
- Nó sẽ biến hóa, lúc thì cấp S, một lúc lại là cấp SS, tóm lại là không ổn định.
Theo đạo lý mà nói, xếp hạng cấp bậc tiềm lực Khế Ước Linh là cố định, trừ phi xuất hiện sự tiến hóa huyết mạch, nếu không sẽ không thể nhảy ngang nhiều lần như vậy.
Tần Thiên sờ lên cằm, trong lòng không ngừng suy tư.
Sau đó Trần Thư lại lắc đầu, nói:
- Nhưng mà cứ mặc kệ đi, dù sao cũng chỉ là một tên đã đã bại tướng dưới tay ta mà thôi.
- Ngươi không sợ hắn ta đuổi kịp ngươi sao?
- Kẻ địch thua trong tay ta xưa nay sẽ không bị ta coi là đối thủ…
- ...
Mọi người giật giật khóe miệng, lại tiếp tục làm màu đúng không?
A Lương lúc này mở miệng nói:
- Nhưng mà nói thật, ngày mai Phương Tư tỷ sẽ có một trận ngạnh chiến!
- Hả?
Trần Thư hơi sững sờ, hỏi:
- Đối thủ là ai?
Phương Tư nuốt miếng thịt thú, thần sắc bình tĩnh nói:
- Liên minh Tự Do Kiều Na!
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người có chút nặng nề, nếu như không có gì bất ngờ, khả năng Phương Tư sẽ bị đào thải.
Nhưng tuyển thủ trong cuộc tranh tài đều là ngẫu nhiên, chỉ có thể là do vận may của nàng có hơi kém.
- Ta sẽ cố gắng hết sức chiến đấu.
Ngược lại Phương Tư lại lộ ra vẻ cực kỳ cởi mở, có thể lọt vào top 8 người đứng đầu đã là một thành tích khá tốt rồi.
Vị trí thứ 8 trong thi đấu thế giới tương đương với thiên tài thứ 8 ở Lam Tinh, cân nhắc so sánh thì đã mạnh hơn hàng tỷ người.
- Trần Bì, ngươi nhớ đến xem trận chiến nhé!
Phương Tư mỉm cười, nói:
- Ta sẽ cố gắng hết sức để phát huy toàn bộ chiến lực của mình.
- ...
Trần Thư không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
- Ngoại trừ Kiều Na ra, thiên tài đệ nhất Tuyết Quốc và thiên tài vương quốc Bất Hủ đều cần thiết phải chú ý tới.
Tần Thiên mở miệng nói ra:
- Nhất là người đệ nhất vương quốc Bất Hủ.
- Hắn ta có gì đặc biệt sao?
Trần Thư khẽ giật mình, trong mắt có chút hứng thú.
Tần Thiên nói:
- Để Cơ Phong nói với ngươi đi, hắn ta bị đào thải, có quyền lên tiếng nhất.
- ...
Cơ Phong giật giật khóe miệng, ta có quyền lên tiếng nhất cái gì chứ?
Hắn ta thở dài, nói:
- Đối phương tương đối mạnh! Nhưng lại mạnh một cách không hợp thói thường!
Cơ Phong vô cùng tự kỷ, luôn luôn tự nhận là đệ nhất thiên hạ, nhưng bây giờ trong mắt cũng có phần kính nể, hiển nhiên đã trực tiếp bị thu phục…
- Có thể mạnh đến mức nào?
Trần Thư nhướng mày, nói:
- So với ta thì như thế nào?
- Là một loại sức mạnh khá đặc thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận