Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 141: Ngươi có phải là người ngớ ngẩn nhưng vui tính mà hầu tử phái tới không? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Ba người cũng đã dùng xong bữa cơm trong nỗi buồn biệt ly.
Trần Thư trở về khách sạn, đặt vé tàu cho ngày mai, chuẩn bị về lại thành phố Nam Giang.
Hắn ta hiện là Ngự Thú Sư cấp bảy, có thể sánh với cấp độ của Hứa Tiểu Vũ, tăng thêm đủ loại kỹ năng và biên độ tăng trưởng của dược tề, đối mặt với Hỏa Diễm Điểu cấp A cũng có thể chém giết một phen
Tất nhiên, nếu hai người thi đấu, việc họ có thể giành chiến thắng hay không còn tùy thuộc vào từng trường hợp cụ thể.
Sáng hôm sau,
Trần Thư thu dọn hành lý một mình lên đường trở về.
- Sư phụ, đến ga phía nam Kinh Đô!
Trần Thư xách túi và lên xe taxi.
Tài xế cười nói:
- Vừa hay, các ngươi đều là đi đến ga phía nam.
Chỉ thấy bên cạnh Trần Thư là một nam tử đội mũ lưỡi trai, trông có vẻ hơi tự phụ và bí ẩn.
Cách ăn mặc của người kia khiến hắn nhớ đến Tô Hàn ở Thái Thanh Sơn.
Trần Thư định nghỉ ngơi một lúc, nhưng nét mặt của hắn đột nhiên đơ ra, trước mặt hắn ấy xuất hiện các phương án.
【 Phương án 1: Cưỡng ép xuống xe, chạy thoát. Hoàn thành ban thưởng: Ngự Thú Lực đại lượng. 】
【 Phương án 2: Cố gắng hết sức để giải quyết nó, tận dụng cơ hội để thoát khỏi rắc rối. Hoàn thành ban thưởng: Hình thể Golden Smile tăng 5% 】
【 Phương án 3: Lớn tiếng la lên “ Đây không phải là xe đi đến nhà trẻ, để ta xuống. Hoàn thành ban thưởng: Dược Tề tịnh hóa. 】
Quả nhiên không thích hợp.
Trần Thư bất động, trợn tròn mắt.
Khi nhìn thấy phương án đầu tiên, hắn nghĩ rằng taxi sẽ gặp tai nạn, nhưng bây giờ có vẻ hành khách bên cạnh hắn ta hoặc tài xế không thích hợp, hoặc cả hai đều không thích hợp.
Phương án đầu tiên chắc chắn bị loại trừ. Dù phần thưởng phong phú, nhưng việc buộc phải nhảy khỏi xe đang chạy với tốc độ cao như thế này là hoàn toàn có thể gây chết người.
Về phần phương án thứ ba, nó cũng có thể đánh rắn động cỏ.
Trần Thư liếc nhìn sang tên nam tử bên cạnh, rồi đột nhiên nắm lấy vai hắn ta.
- Lão Vương, bảo sao ta trông ngươi rất quen mắt.
Trần Thư lộ vẻ mặt tươi cười, như là gặp phải người bạn cũ nhiều năm chưa gặp lại.
Giọng nam tử lạnh lùng nói:
- Ngươi nhận nhầm người rồi.
Trong lòng Tống Húc không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là đối phương nhìn ra?
Nhưng hắn ta không hề tỏ ra kỳ lạ trên đường đi.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta nhận nhầm người rồi.
Trần Thư lúc này mới nhanh chóng buông tay ra.
Tuy rằng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng chắc chắn thể lực của đối phương không mạnh, nhất định không phải là Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết.
Không phải Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết vậy mà muốn ám toán hắn sao?
- Sư phụ, ga phía nam đâu phải đi đường này, ngươi đi nhầm rồi!
Tiếp đó, tài xế không phản hồi lại gì, tiếp tục lái xe một mình.
- Tiểu tử, an ổn một chút!
Nam tử đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên, trên mặt có một vết sẹo , nhìn cực kỳ hung ác, thoạt nhìn thì không phải người tốt.
Bùm!
Trần Thư không nói lời nào, trực tiếp đấm vào tên nam tử rất nhanh và chính xác.
- Ngươi…
Nam tử tỏ vẻ bối rối, người này thực sự là học sinh cấp ba sao? Làm thế nào mà nhân vật đảo ngược nhanh như vậy được.
- Bùm!
Trần Thư liên tục tung ra những cú đấm không chút nương tay.
- Dừng lại!
Người lái xe hét lên, nhưng vô ích.
- Tống Húc, ngươi không học võ công sao?
Tống Húc bị đánh dữ dội, trùm kín đầu không còn sức đánh trả.
- Ta chỉ là học đấm bốc trông quân sự vài ngày trong quá trình huấn luyện quân sự, ta thậm chí còn biểu diễn với các bạn cùng lớp của mình.
-…
Tài xế trầm mặc một hồi lâu, mới nói:
- Vậy ngươi mau đánh!
Tống Húc cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đang định sử dụng nắm đấm thì Trần Thư lại tung thêm một cú đấm nữa khiến hắn ta chảy máu mũi.
- Ngươi có phải là người ngớ ngẩn nhưng vui tính mà hầu tử phái tới sao?
- Ca à, ta sai, sai thật rồi!
Tống Húc lộ vẻ đau khổ, trực tiếp nhận thua ngay tại chỗ.
Hắn vốn nghĩ rằng chỉ là đối phó với một học sinh trung học, xem như là một sinh viên thì dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại là kết quả như vậy.
- Giờ ngươi chở ta đến ga phía Nam Kinh Đô, có vấn đề gì không?
Trần Thư hướng mắt về phía bác tài, lợi dụng sơ hở hắn lại đánh Trần Húc một cú.
- Lưu Ca, ngươi cứ nghe theo lời hắn bảo đi!
Tống Húc ngẩng đầu, bộ dáng chật vật.
Bác tài không còn cách nào khác đành chở Trần Thư đến nhà ga.
Đường phố nhộn nhịp nhưng trong xe lại yên tĩnh đến lạ.
Một lúc sau, bác tài đã lái xe đến nhà ga.
- Năm tên lưu manh đã cải trang thành đạo tặc sao?
Trước khi xuống xe, Trần Thư còn tẩn Tống Húc một trận, kêu rên không thôi trong xe, thân xe rung lắc dữ dội, dẫn đến ánh mắt người xung quanh tràn đầy quái dị.
Hắn cảm thấy thoải mái hẳn, nghênh ngang rời đi.
- Nhiệm vụ thất bại, tên tiểu tử này thật quá ác.
Tống Húc thở dài, lúc này hắn vẫn chưa hình dung được Trần Thư đã nhìn thấu chuyện này như thế nào.
Vốn dĩ hắn tính đợi đến lúc tài xế lái xe đến một nơi vắng vẻ mới ra tay, nhưng nào ngờ hắn lại bị Trần Thư treo ngược lên đánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận