Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 550: Thịt nướng có hại cho sức khỏe!

- Chúng ta phải chạy bao lâu nữa?
Tạ Phong Ngữ mở miệng nói, hắn ta có chút hối hận trong lòng.
Đi cùng tội phạm Nam Giang thì ba ngày đói chín bữa!
Trần Thư an ủi.
- Cũng sắp rồi, huấn luyện viên nói đến mười hai giờ là xong rồi!
- Vấn đề là bây giờ mới là sáu giờ thôi!
Giang Mặc kêu rên trong tuyệt vọng.
- Giang Mặc, sao ngươi cũng bị phạt vậy?
- Ngươi nói xem? Huấn luyện viên nói ta nghĩ hắn ta bị ngu…
Năm người kêu thảm chạy vòng quanh cứ điểm, lần này còn thảm hơn chạy thao trường nhiều.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, Kim Sắc Đại Hổ vẫn luôn giám sát bọn họ bỗng phát ra hai tia sáng màu vàng từ đôi mắt như hai tia laser, để lại một cái hồ nhỏ trên mặt đất.
Vương Tuyệt cả kinh nói.
- Móa nó! Hổ gia, ngài đừng xúc động!
Năm người lập tức lại tăng tốc, không dám lười nhác…
Thời gian dần dần trôi.
Các học sinh đã giải tán, trở về nhà đá nghỉ ngơi.
Nhưng năm người Trần Thư vẫn đang chạy bán mạng.
- Ta sắp không xong rồi…
Tạ Phong Ngữ và Giang Mặc đã thở không ra hơi, mặt mũi tái nhợt như sắp chết đến nơi, hiển nhiên bọn họ đã sắp đạt đến cực hạn.
Vương Tuyệt cũng mệt đến ngất ngư, hai chân loạng choạng.
Chỉ có Trần Thư và A Lương là có thể kiên trì được, một người có thân thể Hắc Thiết, một người là do thường xuyên rèn luyện thân thể.
- Chút nữa thôi!
A Lương chấn động, tựa như nhớ ra cái gì đó, hắn ta nói.
- Lão Vương, mau đưa cái Hòm Bách Bảo cho ta!
Vương Tuyệt hơi khó hiểu, nhưng vẫn triệu hoán Hôi Sắc Tiểu Điểu ra.
A Lương nhận lấy cái hòm từ trong miệng của Hôi Sắc Tiểu Điểu, vừa chạy vừa mở hộp ra.
Hắn ta lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Tạ Phong Ngữ.
- Cái gì vậy?
Tạ Phong Ngữ ngẩn ra, mặc dù đã nhận lấy tờ giấy, nhưng hắn ta cũng đã mệt đến hoa cả mắt.
- Bảo hiểm có hạn mức cao nhất, người thụ hưởng là ta, các ngươi ký tên là được rồi!
- ?
Bốn người đều quay lại nhìn A Lương. Không hổ là ngươi, vào thời khắc mấu chốt lại chơi chó như vậy sao?
- A Lương!
Trần Thư nhướng mày mắng.
- Mọi người đều là anh em, sao ngươi lại làm thế! Ngươi không sợ ta đau lòng sao?
- Thư ca!
Tạ Phong Ngữ và Giang Mặc đều lộ vẻ cảm kích, không nghĩ đến, lúc mấu chốt tội phạm Nam Giang vẫn khá đáng tin.
Trần Thư vỗ bả vai của hai người rồi quay ra nói với A Lương.
- Người thụ hưởng phải có thêm ta nữa!
- ?
Hai người cứng đờ tại chỗ, Trần Thư ngươi thật sự không phải là người mà!
- Đều là bởi vì hai ngươi nướng thịt, bằng không thì chúng ta đã không khổ sở thế này!
Vẻ mặt Vương Tuyệt có phần phẫn nộ, hoàn toàn quên mất bộ dạng lúc hắn ta bỏ đầy thức ăn vào miệng.
- Chết tiệt! Lão Vương, ngươi làm cái gì vậy?
A Lương lên tiếng nói, chỉ thấy Vương Tuyệt lấy đà một cái rồi trực tiếp nhảy lên lưng của hắn ta.
- Không sai, đều là do các ngươi mà ra!
Tạ Phong Ngữ và Giang Mặc nhìn nhau một cái rồi cũng lấy đà, trực tiếp nhảy lên người Trần Thư.
- Chết tiệt!
Thân thể Trần Thư trầm xuống, trong chốc lát hai chân đều run rẩy. Không còn đâu dáng vẻ thoải mái nữa.
Bản thân tự mình chạy so sánh với vác thêm hai người nữa, rõ ràng chẳng phải là cùng một phạm trù.
Ầm!
Ngay lúc này, Kim Sắc Đại Hổ phát hiện tốc độ của bọn hắn chậm lại, lại xuất chiêu với bọn họ.
- Ta không chịu được nữa rồi, mau xuống đi!
Trần Thư hoảng sợ nói, hắn đã sử dụng hết toàn bộ sức lực rồi, rồi cứ còn tiếp tục chạy như vậy nữa, đến cuối hắn chắc chắn sẽ mệt lả.
- Không xuống! Có chết cũng không xuống!
Trong chốc lát, Tạ Phong Ngữ và Giang Mặc liền cảm thấy vô cùng dễ chịu, nắm chặt lấy Trần Thư, không có một chút ý định buông ra.
Ở bên kia, Vương Tuyệt cũng không khác gì, cố gắng gia tăng khí lực.
- Chết tiệt, Lão Vương… Có thể đừng siết lấy… Cái cổ của ta… được không…
A Lương đã có chút thở không ra hơi.
- y…
Nhờ vậy Vương Tuyệt mới buông lỏng tay ra, nhưng cả người A Lương vẫn nằm y nguyên trên lưng hắn.
Trong nháy mắt Trần Thư và A Lương đã trở nên lao lực, vác theo ba người ở sau lưng bắt đầu chạy.
- Đám tiểu tử này!
Vương Chấn Long leo lên lưng Kim Sắc Đại Hổ, ánh mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của năm người khiến cho vẻ mặt của hắn ta trở nên hoảng hốt, giống như là trở về nhiều năm về trước, đáng tiếc, hết thảy đều không trở về được.
- Thật giống ta của năm đó quá!
Vương Chấn Long sờ lên cằm, nói:
- Nhưng lúc đó, dường như ta cũng không có chậm như vậy, tốc độ nhanh hơn bọn chúng một chút.
Hắn ta đưa mắt ra hiệu, mắt Cự Hổ lại bắn ra một kích, mạnh mẽ phóng về phía bọn họ.
Ầm!
- Mẹ nó! Tốc độ có chậm đâu!
Trần Thư run lên, hai chân đã có chút đau nhức.
- Nhanh lên nữa! Quá chậm!
Vương Chấn Long khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh mở miệng.
Hiện tại hắn ta không còn là người phải chạy năm đó nữa, cảm giác được tráo đổi nhân vật quả là sung sướng…
- Ta…
Trần Thư có nỗi khổ tâm không thể nói được, chỉ đành cố gắng tăng tốc một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận