Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 255: Nhân sinh không tuân theo chuẩn mực không cần giải thích (1)

Thẩm Vô Song mỉm cười, tin tưởng chỉ cần không có người để ý tới Trần Thư, chính hắn sẽ bắt đầu cảm thấy nhàm chán, sau đó sẽ bắt đầu tu luyện.
- Để cho Hắc Bạch Cự Mãng coi chừng ngươi trước đi.
Nói xong Thẩm Vô Song đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này Trần Thư lại bắt đầu lục lọi ba lô của mình, hắn vậy mà lại lấy một cái lò nướng lắp ráp từ bên trong ba lô ra.
Ngay sau đó, Trần Thư lại lấy ra than củi, cồn, miếng sắt…
Độ thuần thục của Trần Thư khiến người ta vô cùng kinh ngạc, chỉ mới một lát đã lắp ráp xong dụng cụ nướng.
- Ta thích ăn Ngự Thú Trân Châu nướng, dù sao thì càng nhanh chết thì càng nên liều mạng mà ăn, nếu như bây giờ không ăn thì tương lai sẽ không còn cơ hội để ăn nữa…
Trần Thư lẩm bẩm nói, sau đó cầm miếng sắt đặt ở trên vỉ nướng.
Than củi bốc cháy một cách dữ dội, khói bay khắp nơi, trực tiếp vượt qua thiên địa linh khí bao phủ ở trong gian phòng.
Ngoài cửa sổ Hắc Bạch Cự Mãng chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm Trần Thư.
Dựa vào trí thông minh có hạn của nó khiến nó rất khó lý giải được những hành động kì lạ của hắn.
Đừng nói là khế ước linh, ngay cả người bình thường nhìn thấy một màn này đều sẽ hoàn toàn sững sừng…
- Khụ…Khụ…
Khoảng cách của Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh là gần nhất, mới một chút đã bị khói làm sặc tỉnh lại.
Đến khi hai người nhìn thấy Trần Thư ở trong làn khói, ngay lập tức đôi mắt của họ trừng lớn, giống như nhìn thấy việc gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
- Không thể nào mẹ nó! Ngươi vậy mà lại nướng đồ ở trong Ngự Thú Đạo Trường à?
Khóe miệng Tạ Tố Nam hơi giật một chút, thì ra hắn vẫn đánh giá thấp trình độ tàn nhẫn của Trần Thư…
- Ngươi thật là không sợ mà…
Cùng lúc đó Từ Tinh Tinh cũng vô cùng chấn động.
Giây tiếp theo, hắn lập tức áp sát lại nói:
- Có mang thịt xiên không?
- ...
Rất nhanh, sương mù đã tràn ngập khắp nơi, khiến mọi người bởi vì bị cưỡng chế cắt ngang trạng thái tu luyện mà liên tục tỉnh lại.
Mặc dù không có ảnh hưởng, nhưng tự nhiên trong lòng mọi người rất là khó chịu, giống như là lúc đang ngủ say mà đột nhiên bị vả cho một cái tát vậy.
- Trần Thư, ngươi lại làm gì máy bay vậy!
Hạ Băng nhìn Trần Thư ở trong làn khói, trên đầu tràn đầy vạch đen.
Đột nhiên nàng phát hiện, giường như chẳng có giới hạn cuối cho việc Trần Thư không tuân theo chuẩn mực cả…
Cho dù đối phương làm chuyện gì, đều là thuộc về tình huống bình thường.
- Ây…
Trần Thư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn phía sương khói lượn lờ giống như đi tới tiên cảnh vậy…
- Ôi mẹ ơi! Đây là than gì vậy?
Trần Thư ý thức được việc này có chút không thích hợp, thậm chí hắn đều nhìn không rõ xung quanh có những người nào.
Tốc độ lan truyền của sương mù đã vượt qua mức tưởng tượng!
- Không được! Nếu việc này mà làm cho lão Thẩm biết được, đánh giá hắn sẽ đem ta chôn ngay tại chỗ luôn!
- Trần Bì, có gì đó không đúng, cứ dập lửa trước cái đã!
Từ Tinh Tinh thuận tay cầm lên một bình nước, có chút lo lắng Trần Thư đem ngự thú đạo trường đốt…
Trần Thư nhận lấy lập tức tưới đi lên.
Trong phút chốc, ngọn lửa vọt một cái bùng cháy cao lên…
- Mẹ nó! Ngươi đặc biệt đưa cồn cho ta làm gì?
Đôi mắt Trần Thư trừng lớn, nhịn không được tức giận mắng một tiếng.
Từ Tinh Tinh cũng không nghĩ tới nó sẽ như vậy, vội vàng giải thích nói:
- Ta thuận tay cầm, ai biết người đi ra ngoài còn mang theo cồn?
Trong chớp mắt, ngọn lửa phun ra khắp nơi, làn khói dày đặc, tiếng cảnh báo mãnh liệt vang lên.
Trong nháy mắt trường hợp vô cùng hỗn loạn.
Các học sinh nhanh chóng chạy tới bên ngoài phòng tu luyện, không dám chậm trễ một chút nào.
- Mẹ nó! Hạ Băng, ngươi đừng chạy a, mau dùng Băng Lang diệt dập lửa đi!
Đáng tiếc, không có ai nghe được thanh âm của hắn, trong phòng tu luyện chỉ còn lại một mình Trần Thư…
- Thôi bỏ đi, ta cũng muốn chạy!
Trần Thư cầm lấy ba lô cùng túi phân ure lớn trực tiếp chạy ra bên ngoài phòng tu luyện.
Lúc này Thẩm Vô Song từ trong nhà vệ sinh đi ra, cách thật xa hắn đều thấy đươc khói mù trong phòng Tu Luyện.
- A? Thiên địa linh khí trong Ngự thú đạo trường đã nồng đậm đến loại trình độ này à?
Lông mày của hắn hơi nhếch lên, bỗng chốc liền thấy Trần Thư đang chạy trốn.
- Trần Bì, dừng lại!
Thẩm Vô Song chỉ nghỉ là đối phương muốn chạy trốn, trực tiếp dùng một tay liền bắt được hắn.
- Thẩm lão sư, mau dập lửa! Ngự thú đạo trường muốn bốc cháy tới đây rồi!
- Cái gì?
Thẩm Vô Song sững sờ, trong nháy mắt đã thấy được lửa lớn trong phòng tu luyện.
Vẻ mặt hắn giật mình, triệu hồi Băng Loan ra, mượn dùng kỹ năng của Băng Loan để tiêu diệt ngọn lửa một cách nhẹ nhàng.
Nhưng làn khói dày đặc lại chậm chạp không chịu tản ra.
Một lát sau, nhân viên công tác của ngự thú đạo trường đi tới.
Hai người mượn cơ hội rời khỏi tòa nhà này, người trong cả tòa nhà đều đi ra bên ngoài, chỉ thấy năm tầng của phòng tu luyện vẫn bị khói mù bao phủ.
- Xuất hiện tình huống gì? Như thế nào đột nhiên lại cháy vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận