Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1172: Đạn hạt nhân, không có ngươi ta sống thế nào được… (2)

Trong số tám người đứng đầu, có bảy người đều tới từ bốn đại quốc, là thiên tài nổi tiếng toàn cầu.
Bất kể là ai quyết đấu với ai thì trận chiến đấu ắt hẳn đều sẽ vô cùng đặc sắc!
Lúc chạng vạng tối.
Đám người Trần Thư đã về tới nơi ở của mình, chuẩn bị nghênh đón trận tranh tài Tứ Cường trong vòng đấu thứ ba.
Tuy rằng mỗi người chỉ tiến hành có hai trận tranh tài, thế nhưng vô luận là tâm tính hay là kỹ xảo chiến đấu, bọn hắn đều chiếm được sự gia tăng không nhỏ.
- Khoảng thời gian này các ngươi có thể thư giãn một tí, đại khái ba ngày sau sẽ bắt đầu vòng tranh tài thứ ba rồi!
Tần Thiên nhìn về phía các thiên kiêu của Hoa Quốc ở đằng trước, trong mắt có vẻ hài lòng.
- Đến lúc đó không cần các ngươi rút thăm nữa, để cho phía tổ chức sắp xếp ngẫu nhiên, dưới sự chứng kiến của các Ngự Thú Sư Vương Cấp của các nước khác, sẽ không xuất hiện chuyện gian lận gì đâu.
- Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi hết đi.
Mọi người gật gật đầu, nhao nhao tản ra hết.
- Trần Bì! Ngươi ở lại một chút!
- Hả?
Trần Thư sửng sốt, trong mắt hắn có chút khó hiểu. Chẳng lẽ Tần Thiên đã phát giác được ý đồ của hắn rồi sao?
- Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, đừng có gây ra chuyện gì nữa, yên tâm mà đánh cho xong trận đấu đi!
Tần Thiên vỗ vỗ vai của hắn, lời nói có chút sâu xa:
- Không lâu nữa là ta đã về hưu rồi, thật sự cũng không được mấy năm nữa đâu, ta cũng muốn thể nghiệm cảm giác được làm hiệu trưởng chân chính một chút!
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng, hắn nói:
- Hiệu trưởng, ngươi cứ yên tâm đi, trừ phi là có tình huống gì đặc biệt, bằng không ta sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
- Hả?
Tần Thiên có hơi ngẩn ra. Sao lão cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy.
Kết quả đợi cho đến khi lão hồi hồn lại thì Trần Thư đã quay trở về phòng của mình rồi.
Tần Thiên gãi gãi đầu, lẩm bẩm:
- Có nhiều Vương Cấp như vậy, cũng sẽ không có việc gì đâu. Khởi Nguyên Đảo lại còn bố trí Khoa Kỹ Kết Giới nữa mà…

Vào đêm khuya.
Trần Thư lặng yên không một tiếng động mà đi tới khu vực biên giới của hòn đảo. Nhìn Khoa Kỹ Kết GIới gần ngay trước mắt, vẻ mặt của của hắn vẫn bình tĩnh như thường. Hắn móc một bình dược tề màu vàng ra, yên lặng uống một ngụm.
Chớp mắt tiếp theo, thân thể Trần Thư đã biến mất không thấy gì nữa, thoáng chốc đã đi tới bên ngoài Khởi Nguyên Đảo.
Hắn quay đầu nhìn một cái, Khoa Kỹ Kết GIới không có bất kỳ phản ứng nào cả.
- Khoa học mà so sánh với hack, quả nhiên vẫn kém hơn một chút…
Trần Thư tự nói thầm một tiếng, đồng thời triệu hoán Tiểu Hoàng ra, tiến thẳng về phía trước.
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng phóng thích Cuồng Phong Phi Hành ra, nhanh chóng trùng kích trong đêm đen.
- Ngay tại phía trước!
Trong tầm mắt Trần Thư xuất hiện một đạo tia sáng màu đỏ, đó là hệ thống vẫn luôn chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Không bao lâu sau, Tiểu Hoàng cũng đã dừng lại.
- Cửa vào của Dị Không Gian ở dưới biển sao?
Trần Thư hơi suy tư một chút, sau đó đi vào trong miệng Tiểu Hoàng, điều khiển nó đưa hắn tiến sâu vào dưới nước.
Gần như là vừa mới chìm xuống dưới biển thì bốn phía đã có từng luồng sương trắng nhàn nhạt.
Khoảng cách chìm xuống càng lúc càng lớn, sương trắng cũng trở nên càng dày đặc hơn, hiển nhiên là ở đó có một Không Gian Thông Đạo.
Mà đúng lúc này, nước biển ở khắp bốn phía đã bị ngăn cách, không thể mảy may tới gần một chút nào nữa.
Căn cứ vào đặc tính của Không Gian Thông Đạo thì không thể tiến vào bên trong đại dương được, bằng không Dị Không Gian ở các nơi đã sớm khiến cho hải dương của Lam Tinh khô cạn hết cả rồi.
- Chính là chỗ này!
Trần Thư nhìn về phía thông đạo gần trong gang tấc, theo bản năng mà phát giác được một tia nguy cơ.
- Ngươi đi nhìn một chút xem.
Hắn triệu hoán Thỏ Không Gian ra, đồng thời còn đổ một nửa bình Truyền Tống Dược Tề rồi giao cho Khế Ước Linh sử dụng.
Dược tề cộng thêm kỹ năng thiên phú của Thỏ Không Gian, trên cơ bản là có thể rút lui an toàn khi đối mặt với bất cứ một sinh vật nào.
- Vù vù…
Thỏ Không Gian nắm chặt dược tề, trực tiếp đâm một đầu vào trong Không Gian Thông Đạo.
- Dị Không Gian cấp Ác Mộng – Hắc Ám Sâm Lâm…
Trần Thư tự nói thầm một tiếng, trong mắt cũng lóe lên một tia kiêng kị.
Nguy cơ bây giờ không đơn thuần chỉ tới từ địch nhân chưa rõ nào đó, mà hung thú trong Dị Khôn Gian cấp Ác Mộng cũng không thể bỏ qua được!
Cùng lúc đó, nơi ẩn sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm…
Lôi Đình Tiểu Điểu đầy khắp bầu trời vung vẩy hai cánh, sinh động như thật tựa như một sinh vật chân chính vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là do kỹ năng biến ảo mà thành thôi. Mỗi một con Tiểu Điểu đều tản ra khí thế hủy thiên diệt địa.
Trong chốc lát, Lôi Đình Tiểu Điểu đã nhắm thẳng về phía dưới với tốc độ cực nhanh!
Rầm rầm rầm…
Tiếng ầm vang khủng bố vang vọng khắp trong Dị Không Gian, thậm chí còn ẩn lấp mất tiếng gào thét của hung thú.
Nửa ngày sau, tiếng động lớn kết thúc, lôi quang màu xanh lam chói mắt cũng dần dần tiêu tán đi mất, lại khôi phục một màu hắc ám như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận