Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1220: Tỷ, hay là chúng ta cất đao mổ heo trước đi đã được không…

- Ảnh hưởng không lớn.
Tần Thiên lắc đầu, sau đó cười mà nói:
- Chỉ cần tiểu tử ngươi có thể giành được chức quán quân thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Sắc mặt của lão thoải mái, nhưng những người còn lại đều duy trì im lặng.
Tần Thiên và Dolly đều là Vương Cấp, tuy thực lực của người trước có mạnh hơn, nhưng muốn lập tức giết chết một Khế Ước Linh của đối phương thì lại là chuyện không thể nào.
Nói vậy thì có thể thấy được hai bình dược tề kia buff mạnh như thế nào, điều này cũng có nghĩa là tác dụng phụ của nó cũng vô cùng đáng sợ.
- Không thành vấn đề, vị trí quán quân nhất định sẽ là của ta!
Trần Thư tự tin gật đầu, đồng thời hắn định sau đó sẽ mua một ít dược tề có thể chữa trị cho Khế Ước Linh Vương Cấp.
- Được rồi, về phòng cả đi.
Tần Thiên cười cười mà nói:
- Trong khoảng thời gian này, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi. A Lương, trận tranh tài Hắc Thiết Tổ của các ngươi cũng sẽ tạm thời hoãn lại.
Bây giờ, thiết bị bảo vệ của một đài tác chiến đã bị Nhân Ngư phá hỏng, tất nhiên sẽ không dám hấp tấp tiếp tục tranh tài nữa rồi.
Mọi người gật đầu rồi lần lượt đi về phòng.
Đúng lúc này, Trần Thư bỗng ngẩn người, liếc nhìn đám người rồi nói:
- Phương Tư tỷ đâu rồi?
- Hả?
Mọi người cũng khẽ giật mình, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, quả thật là không nhìn thấy bóng dáng Phương Tư đâu.
Vương Tuyệt nói với vẻ không chắc chắn lắm:
- Không phải Phương Tư tỷ đi ăn mừng rồi đấy chứ?
- ?
Trần Thư quay đầu lại nhìn hắn ta. Con mẹ nó, ngươi cũng biết ăn nói thật đấy!
- Lão Vương, đừng có nói mò, Phương Tư tỷ sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
A Lương nhích lại gần, sau đó nói tiếp:
- Trần Thư, có lẽ nàng chỉ đơn thuần muốn mở tiệc giúp ngươi thôi cũng nên?
- Xéo sang một bên đi!
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Hắn đã muốn đạp cho bọn họ mỗi người một chân rồi.
Hắn có chút lo lắng mà nói:
- Hiệu trưởng, để nhân viên đi tìm đi, ta hơi lo lắng người của Liên minh Tự Do sẽ…
- Được.
Tần Thiên gật đầu rồi nói:
- Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, trên Khởi Nguyên Đảo lắp đầy thiết bị công nghệ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Bây giờ, cho dù Dolly có hận ý thì hắn ta cũng không dám ra tay với tuyển thủ, nếu không thì không chỉ hắn ta sẽ trực tiếp bị xử quyết mà toàn bộ Liên minh Tự Do cũng đều sẽ bị ảnh hưởng.
Ngay khi Tần Thiên gọi điện thoại, một tiếng kêu cứu hoảng sợ từ xa truyền đến.
- Cứu với, trên đảo có phần tử khủng bố!
Một nam tử mang khuôn mặt hoảng loạn, cứ như thể có nỗi kinh hoàng nào đó đằng sau hắn ta vậy.
- Hả? Đây không phải Jack thiếu sao?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt có vẻ hài hước.
- Là các ngươi?
Vẻ mặt Jack chấn động mãnh liệt, nhanh chóng nhìn về phía Tần Thiên đang ở phía trước nhất.
- Tần hiệu trưởng, cứu ta, tuyển thủ của các ngươi điên rồi!
Chỉ thấy phía sau hắn ta, một nữ sinh với vẻ mặt lạnh nhạt, tay phải xách theo một con đao mổ heo nhuốm máu…
- ...
Mọi người đột nhiên nín thở, trong mắt tràn ngập chấn kinh.
- Phương Tư!
Tần Thiên vội hét lên, không ngờ nàng sẽ hung hãn như vậy…
- Trần Bì đã mất, ngươi còn sống làm cái gì nữa chứ?
Phương Tư phớt lờ Tần Thiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Jack, giơ đao mổ heo trong tay lên…
- Tất cả đều do Dolly làm, mẹ nó, ngươi tìm ta làm cái gì chứ?
Ánh mắt Jack hoảng sợ, hắn ta chỉ đến xem một trận tranh tài thôi mà, tại sao lại bị người ta xách đao truy sát thế này chứ?
Vẻ mặt Phương Tư lạnh lùng mà nói:
- Ta sẽ đi tìm hắn ta sau, ta dùng ngươi mài đao trước đã!
- ...
Cuối cùng thì Jack cũng không thể kiềm chế được, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt.
Con mẹ nó chứ, ta đã tạo nghiệp gì thế này!
Trong lúc hắn ta đang ngây người, sơ sẩy thế nào mà lại ngã nhào ra đất.
- Ngươi tiêu rồi!
Phương Tư xách theo đao đi lên phía trước, vô cùng dứt khoát mà giơ đao mổ heo trong tay lên!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Tỷ…
Trần Thư hét lên, không ngờ Phương Tư lại trực tiếp giơ đao chém người…
- Hả? Hả!
Phương Tư sửng sốt, sau đó thân thể đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Nàng quay nhìn về phía đám người, lập tức khóa chặt bóng dáng của Trần Thư.
- Ngươi…
Đột nhiên, đôi mắt của nàng ửng đỏ, nhưng ngay sau đó lại cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
- Ôi mẹ ơi.
Jack cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm lẩm bẩm:
- Cảm ơn ngươi, tội phạm!
Nếu muộn hơn một chút nữa thôi là rất có thể hắn ta đã trở thành một vong hồn dưới đao mổ heo rồi…
- Được rồi, ngươi có thể rời đi rồi đó.
Tần Thiên nhìn về phía Jack rồi nháy mắt ra hiệu.
Lúc trước, lão giết chết Khế Ước Linh của Dolly thì có thể nói là tình huống khẩn cấp, nhưng nếu như bây giờ Jack chết thì bọn họ không dễ gì mà giải quyết được.
Jack vừa lăn vừa bò, vô cùng luống cuống mà rời khỏi đây.
- Thế mà ngươi chưa chết?
Ánh mắt Phương Tư nhìn chằm chằm vào Trần Thư, sau đó nàng chậm rãi đi tới.
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận