Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 729: Nguyện thiên đường không có bom hạt nhân

- Là ai? Nói cho ta biết là ai?
Lão nhân cưỡi Phi Long, trong mắt tràn ngập sát ý.
Hắn ta mới là người chủ trì chân chính của Ngự Thú Trường. Bây giờ xảy ra chuyện, hắn ta cũng không thể nào trốn tránh trách nhiệm được!
- Giáo chủ đại nhân, là tên tiểu tử trong trận đấu sinh tử lúc trước kia!
Trong mắt của lão bản Ngự Thú Trường tràn ngập hận ý cùng chấn kinh. Hắn ta thật sự là nghĩ không thông, vì sao lại có người có thể mang đạn hạt nhân theo bên mình vậy chứ!
Giáo chủ nhướng mày, mở miệng hỏi:
- Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?
- Sau khi ngài rời đi, hắn lại tới đây…
Trong mắt của lão bản Ngự Thú Trường vẫn ẩn chứa nét kinh hãi và choáng váng như cũ.
- Sau đó thì sao?
- Hắn nói với ta…
Lão bản nuốt ngụm nước bọt, thật sự là có chút khó mà nói ra miệng được.
Lúc này, các tên tội phạm lớn ở xung quanh đều quay đầu nhìn lại, trong mắt ẩn chứa vẻ hứng thú.
Bọn hắn đều muốn biết là ai mạnh mẽ như vậy, dám ném đạn hạt nhân cho Hiáo Hội!
- Nói cái gì! Mẹ nó, ngươi nói nhanh lên một chút!
Giáo chủ quát lớn một tiếng, trong mắt cũng tràn đầy tức giận cùng không kiên nhẫn.
Chết tiệt, cũng đã là lúc nào rồi mà còn kỳ kèo nữa chứ?
- Hắn nói… tặng một quả đạn hạt nhân…
- ?
Mọi người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào lão bản của Ngự Thú Trường, tất cả đều sững sờ…
Ngươi chắc chắn là mình đang không nói đùa chứ?
Giáo chủ vội chất vấn:
- Sau đó thì sao? Ngươi trừ rồi sao?
- ?
Lời đó vừa dứt, ánh mắt mọi người đều di chuyển, đồng loạt nhìn về phía giáo chủ của Giáo Hội.
Ngươi vậy mà vẫn hỏi cho được?
Một người dám nói, một người dám hỏi, tưởng chừng như ngày càng ngày đi xa rồi.
- Sau đó, hắn liền rời đi…
Lão bản của Ngự Thú Trường nói đúng sự thật:
- Tiếp đó, bom đã lập tức bay tới …
- Một Bạch Ngân Cấp như ngươi mà lại để một kẻ Hắc Thiết Cấp làm nổ tung quê hương sao?
Vẻ mặt giáo chủ vô cùng giận giữ, trừng mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta mới rời đi chưa bao lâu, kết quả nhà đã bị trộm, phải tìm ai nói lý lẽ đây?
- Hắn dùng Thuấn Di biến mất mà…
Ánh mắt lão bản Ngự Thú Trường khó tin, mở miệng nói:
- Thuấn Di con khỉ!
Giáo chủ lần nữa không thể kìm nén được lửa giận, tung một quyền trực tiếp đánh bay hắn ta, quát lớn:
- Người thường mà cũng có thể Thuấn Di à? Ngươi bị điên rồi sao?
Bụp bụp bụp!
Giáo chủ tung ra những đòn mạnh mẽ, không tìm ra tên đầu sỏ chỉ đành trút giận lên người khác thôi.
Nhưng ngay lúc lão bản của Ngự Thú Trường ôm đầu kháng cự thì ánh mắt của hắn ta nhìn sang, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Hắn nhẹ giọng nhắc nhở:
- Giáo… giáo chủ… quần ngài ướt rồi…
- Mẹ nó chứ, còn dám sỉ nhục ta?
Giáo chủ nắm chặt hai tay, lại lần nữa bùng nổ, gầm lên đầy giận dữ:
- Thật sự coi ta là kẻ biến thái rồi đúng không?
- Không phải vậy. Giáo chủ, thật sự ướt rồi mà!
- Hử?
Giáo chủ dường như cũng cảm thấy có chút man mát, hắn ta cúi đầu nhìn một cái, quả đúng là ướt một mảng lớn.
- A, đây…
Mọi người ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt dường như có chút kỳ quái.
Mẹ nó chứ, đây đúng là kẻ biến thái mà!
- Sao có thể?
Ngay lúc giáo chủ còn đang ngơ ngác, bên cạnh lại vang lên một giọng nói châm chọc:
- Trừ một lại gửi bom tới…
- ?
Hắn ta và lão bản Ngự Thú Trường trợn tròn hai mắt, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, trong mắt hiện lên sự kinh hãi.
Chất lỏng này có lẽ nào…
Chính ngay lúc này, không gian xung quanh vỡ vụn, vậy mà đột nhiên lại chui ra một con chó.
- Gâu gâu!!
Husky cười tà mị, phun ra một viên tiểu hoả cầu…
Trần Thư đang ẩn thân uống một ngụm Truyền Tống Dược Tề rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
- Mẹ nó! Sắp chết rồi!
Thần sắc giáo chủ kinh hãi tột độ, cảm nhận được cái chết đang gần kề:
- Mau chạy đi, bom hạt nhân lại đến rồi!
Những người bên cạnh đều nghe thấy câu nói “Trừ 1 tặng thêm bom”, mọi người hoảng loạn chạy như điên.
Gầm!
Bốn con Khế Ước Linh của giáo chủ rít gào, tung ra đủ loại kỹ năng phòng ngự cứu lấy chủ nhân.
Ấy vậy mà trong lúc hoảng loạn, một tấm bảo vệ trắng xuất hiện, bao trùm lấy hắn và lão bản của Ngự Thú Trường.
Hai người nhìn nhau một cái, chỉ trong chốc lát nhưng lại ngỡ đã qua cả vạn năm…
- Ngươi quản ta làm cái gì?
Sắc mặt của lão bản Ngự Thú Trường vô cùng hoảng sợ, thậm chí còn tràn đầy tuyệt vọng.
Giáo chủ đang định nói thì quả bom trên người đã phát nổ…
Bùm bùm bùm
Vẻ mặt của vô số người đều kinh ngạc, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt đã ngưng trọng lại.
Lúc này, giáo chủ yêu dấu của họ đã biến thành vệt sáng…
Để không ảnh hưởng tới họ, giáo chủ đã cùng với lão bản của Ngự Thú Trường hứng chịu quả bom phát nổ.
Tấm lòng và khí phách này đáng để cho mỗi một tên tội phạm phải học hỏi.
Sau vài phút nổ vang, cuối cùng vụ nổ cũng kết thúc.
- Giáo chủ… người không sao chứ?
Có người trong giáo hội không nhịn được mà buột miệng hỏi:
- Chắc là… có lẽ… không sao đâu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận