Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1604: Thế giới sắp đổi thay rồi…

- Kết thúc rồi?
Đám người Phương Tư ngáp một cái, từ sớm đã muốn về nhà đi ngủ rồi.
Nhưng đáng tiếc dưới sự ép buộc cường thế của Trần Thư, bọn họ chỉ có thể xem đến hết, người nào cũng không muốn buổi sáng thức dậy ngửi thấy mùi phân u-rê cả…
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Vẫn chưa hết, còn có một tiết mục cuối cùng nữa!
Chỉ thấy Thỏ Không Gian lại lấy ra một cái pháo hoa cỡ lớn mới.
- Còn đến?
Đám người Phương Tư giật giật khóe miệng một cái, đã bị tra tấn đến đủ lắm rồi.
Trần Thư vội vàng nói:
- Lần này không chỉ có ta, các ngươi cũng phải lên trên!
- Thật hả?
Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, trong mắt đều tràn ngập phấn khích.
- Tất nhiên rồi!
Trần Thư đích thân bước tới đốt lên pháo hoa mới xuất hiện.
Vù vù vù.
Chỉ thấy những tia sáng bay vút lên trời, khiến cả bầu trời rực rỡ đầy màu sắc, vẻ mặt của những người trong thành phố trông về phía xa đều chấn động một phen.
Có một cảnh khác xuất hiện phải không?
Ầm ầm.
Pháo hoa nổ tung, ấy thế mà lại tạo thành hình dáng của một con người.
- Ơ cái này…
Vẻ mặt mong đợi của đám người Phương Tư thoáng chốc đều đông cứng lại, hai mắt mở to, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng trước mắt.
Khung cảnh do pháo hoa tạo thành chính xác là sự xuất hiện của đám người Trần Thư, bao gồm A Lương, lão Vương, thậm chí còn có Tiểu Vũ, Hạ Băng,...
Giống như một bức chân dung gia đình được ghép từ pháo hoa!
Nói một cách hợp lý, đó là một màn khá là ấm áp.
Nhưng vấn đề duy nhất chính là …
Những người còn lại đều chỉ to bằng lòng bàn tay, chỉ có thân hình của Trần Thư là cao ít nhất mười mét, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với những người còn lại.
Những người còn lại giống như là những con gà yếu ớt, nấp dưới chân Trần Thư mà rùng mình.
- Các huynh đệ, thấy thế nào?
Trần Thư nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
- Đồ tự luyến!
Đám người Phương Tư giật giật khóe miệng, đồng thanh nói, cùng lúc đó làm một động tác quốc tế với Trần Thư.
Trần Thư bĩu môi nói:
- Cái gì mà gọi là tự luyến, ta đây gọi là nói đúng sự thật!
- Xéo đi!
Mọi người cùng nhau nhào tới, một dáng dấp muốn để Trần Thư làm người.
Trần Thư hét lên một tiếng, ngay lập tức chạy về phía thành phố ở xa xa.
Một đoàn người đuổi theo, kèm theo đủ loại tiếng cười rồi dần dần biến mất ở vùng ngoại ô vắng vẻ.
Chỉ còn lại hình ảnh chân dung gia đình ở giữa bầu trời vẫn sáng ngời từ lâu…
...
Năm mới thật an lành, đâu đâu cũng thấy không khí tràn trề niềm vui.
Những nguy cơ mà chính phủ dự đoán đã không xuất hiện, hung thú vẫn như cũ không có hành động gì cả.
Trấn Linh Quân và Ngự Long Vệ cũng đã có một kỳ nghỉ năm mới thật nhẹ nhõm, điều này đối với họ mà nói chính là một cơ hội hiếm có.
Lịch Phục Sinh ngày 10 tháng 2 năm 986.
Năm hết Tết đến, mọi người dần trở lại vị trí của mình và bắt đầu bước vào nhịp sống lao động bận rộn.
Mà chính Trấn Linh Quân và Ngự Long Vệ cũng lần lượt trở về tổng bộ, thủ vững ở cương vị của mình.
Chỉ có Trần Thư là có thân phận đặc thù, tuy đã được vinh danh trên Tru Long Đài nhưng vẫn không thể thay đổi được gì, hắn chỉ là một nhân viên ngoài biên chế…
Có điều hắn vẫn cảm thấy thích thú, tận hưởng sự tự do, giữa trưa nằm ngáy khò khò như cũ.
Mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ.
- Sao lại sáng như vậy…
Trần Thư dụi dụi con mắt, quay người tiếp tục ngủ thiếp đi.
Ngay lúc này, một bóng đen bao trùm tới, kèm theo đó là mùi của tội ác.
- Hả?
Trần Thư đang ngủ, nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng, hắn nhanh chóng xoay người sang một bên.
Hắn tỉnh ngủ ngay lập tức, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Tinh Linh đang cầm một túi phân Urea, có vẻ hơi thất vọng vì nó không có bộ bên trong .
- Ngươi đang làm cái quái gì thế hả?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, không ngờ rằng Khế Ước Linh của mình sẽ đột nhiên tấn công.
Tiểu Tinh Linh nói một cách tự tin:
- Không phải ngươi ngại sáng quá hay sao? Ta che cho ngươi.
- Mẹ nó ngươi lấy cái này che cho ta?
Trần Thư trợn tròn mắt, may mà bản năng của thân thể tránh được đòn tấn công.
Nếu hắn thực sự bị cuốn vào mớ bòng bong này, tội phạm Nam Giang như hắn không phải trực tiếp bị đóng đinh trên cột sỉ nhục hay sao…
- Ta chỉ là muốn giúp ngươi…
Hai mắt Tiểu Tinh Linh trừng trừng, lộ vẻ ngây thơ có chút ủy khuất .
- Ấy…
Trần Thư lập tức nhận thấy giọng điệu của mình có hơi nặng nề.
Nhưng ánh mắt của hắn thoáng nhìn thấy hai con ngươi của Tiểu Tinh Linh lóe lên một tia ranh mãnh rồi biến mất, hắn cũng hiểu ra ngay lập tức.
Vãi chưởng! Đây là một kẻ ác bá đến từ Dị Thế Giới, thực sự tưởng là loại người tốt đẹp gì đó hả?
- Mẹ nó ngươi cố tình làm vậy đúng không?
Trần Thư trực tiếp cầm lấy túi phân Urea bên hông, đánh úp về phía Tiểu Tinh Linh.
- Cứu mạng với…
Tiểu Tinh Linh phe phẩy đôi cánh, ngay lập tức mở cửa rồi chạy vào phòng khách.
- Trần Bì, con làm gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận