Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 635: Từ khoảnh khắc đó, hắn và Trần Thư không đội trời chung! (2)

- Một năm rưỡi, đúng một năm rưỡi rồi, Vương thúc, ngươi có biết một năm rưỡi qua ta sống như thế nào không? Ngươi biết không?
- …
Khóe miệng tài xế giật giật, bỗng chốc không biết nên nói gì, đang yên đang lành tự nhiên hỏi câu đó làm gì chứ?
- Trần Thư! Mối thù túi phân ngày đó của ta và ngươi, ta nhất định sẽ báo!
Tô Hàn đã đi tòng quân được nửa năm, tính cách cũng không thay đổi không ít, ngày càng chững chạc hơn nhiều.
Nhưng khi nghĩ đến những gì Trần Thư đã từng làm với hắn, hắn lại không thể kìm lòng được.
Khi đó, hắn đến Thái Thanh Sơn để tranh đoạt chiến lợi phẩm với Phương Tư, mục đích là muốn tỷ thí với nàng một phen. Kết quả là không có trận chiến nào được như mong đợi cả, thay vào đó hắn đã bị áp đảo bởi Trần Thư và Trương Đại Lực.
Không những thể, hắn còn bị lột sạch quần áo, chỉ để lại một túi phân. Vô số lần tỉnh giấc dậy trong đêm, hắn đều mơ thấy bị ai đó trùm túi phân lên đầu, rồi bị ném vào trong núi sâu, rừng già…
Từ khoảnh khắc đó, hắn và Trần Thư không đội trời chung!

Bên trong Đấu Linh Trường đã kín chỗ ngồi. Chỉ riêng danh tiếng của Trần Thư thôi cũng đủ để thu hút một lượng lớn khán giả đến xem.
Mặc dù trận tranh tài vẫn chưa bắt đầu, nhưng vẫn có vô số người hô to tên tội phạm Nam Giang!
- Thật đúng là một bảng hiệu vàng!
Các nhân viên của Đấu Linh Trường không thể không thừa nhận, các nhà quán quân hàng tháng cũng không nổi tiếng bằng Trần Thư.
Trong phòng chờ của tuyển thủ.
- Tiểu tử này còn biến thái hơn cả Phương Tư nữa!
Tô Hàn cũng không hề xem thường, tập trung nghiên cứu băng ghi hình trận đấu của Trần Thư và Bạch Dương.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Trần Thư bước vào.
- Hả? Là ngươi sao?
Hắn nhíu mày, ngay khi gặp Tô Hàn, trong lòng hắn đã xuất hiện cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Cuối cùng ngươi cũng tới!
Tô Hàn nhìn qua với ánh mắt không thể giải thích rõ được.
Hắn đứng dậy, đầy ý chí chiến đấu mà nói:
- Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, không ngờ Đấu Linh Trường lại cho ta một cơ hội!
- Nỗi sỉ nhục của ngày hôm đó, hôm nay ta sẽ rửa sạch tất cả!
Trần Thư chỉ có thể gãi đầu, ngập ngừng hỏi:
- Ừm… ta có thể hỏi một chút là…
- Ta và ngươi biết nhau sao?
- ?
Tô Hàn trợn to mắt, trong lòng dâng trào sự tức giận.
Mẹ nó, ta gặp ác mộng suốt một năm rưỡi, vậy mà tên đầu sỏ gây ra chuyện đó lại không nhớ gì cả!
Trần Thư mở miệng nói:
- Xin lỗi, trí nhớ của ta không được tốt lắm. Có quá nhiều người bị ta tra tấn rồi…
- Cho ta một túi phân!
Tô Hàn bình tĩnh đưa tay phải ra.
- Sao chứ? Chúng ta biết nhau thật à?
Trần Thư nhướng mày hỏi, có thể nói ra vũ khí độc quyền của hắn, chắn chắn là người đã từng quen biết.
- Này, cho ngươi đấy!
Trần Thư lấy một túi phân màu vàng ra, muốn xem đối phương sẽ làm gì.
Nếu muốn sử dụng một túi phân để đối phó với hắn, điều đó là hoàn toàn không khả thi.
- Không phải cái này, là cái màu xanh lam cơ!
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn cười rồi nói:
- Ngươi thật biết nhìn hàng!
Sau đó, hắn lấy một túi phân màu xanh khác ra.
Tô Hàn im lặng nhận lấy, mở túi ra, trên khóe miệng hắn có một nụ cười nhẹ.
Trần Thư đột nhiên trở nên cảnh giác, luôn trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng chỉ một giây sau, biểu hiện của hắn đã trở nên cứng đờ, đại não cũng choáng váng.
Chỉ thấy Tô Hàn trực tiếp đội túi phân vào đầu hắn, tái hiện hoàn toàn cảnh ở Thái Thanh Sơn.
- Tô Hàn!
Trong một lúc, trí nhớ của Trần Thư đã trở lại, lập tức nhớ ra thân phận của đối phương!
- Bây giờ thì nhớ ra rồi hả!
Tô Hàn gỡ túi phân xuống, trong mắt đầy sự oán hận.
- Có ấn tượng!
Trần Thư không nhịn được mà bật ngón cái với hắn.
Ngươi cứ trực tiếp dùng miệng nói không phải được rồi sao, cứ nhất định phải tự mình hành động làm gì?
- Đã đến lúc nói một chút về nợ nần năm đó rồi!
Tô Hàn mở miệng nói, cố gắng giữ vững sự bình thản.
Trân Thư nhướng mày mà ngồi xuống nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Nhân cơ hội lần này, ngươi đấu với ta một trận!
Tô Hàn nói, hiện tại hắn đã tốt nghiệp rồi, lại có thân phận là Trấn Linh Quân, đương nhiên không thể đến Hoa Hạ học phủ kiếm chuyện được.
Hắn phải cân nhắc xem đây có phải là cơ hội duy nhất trong đời mình hay không?
- Ồ! Đánh cược thế nào?
Trần Thư nhướng mày, trong lòng có chút hứng thú.
- Nếu ngươi thua, ngươi đội một túi phân và mặc một chiếc quần lót chạy quanh Thái Thanh Sơn.
Tô Hàn hung hãn nói, hắn đã mong chờ đến ngày này quá lâu rồi!
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, có vẻ như chuyện năm đó đã làm cho đối phương phải canh cánh trong lòng!
Hắn bình thản nói:
- Nếu như ta thắng thì sao?
- Vậy thì ta cũng sẽ chạy quanh Thái Thanh Sơn!
Tô Hàn tỏ vẻ kiên quyết, như thể hắn đã đưa ra một quyết định khó khăn!
- Ngươi nghĩ ta biến thái vậy à?
Trần Thư nói thẳng:
- Ta là tội phạm, nhưng ta không có bệnh như vậy, đánh cược chỉ để xem ngươi khỏa thân chạy quanh à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận