Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 583: Sao ngươi đặc biệt báo tên của ta làm gì? (2)

- Hiện tại đã biết sợ?
Lục Song chỉ cảm thấy trong nội tâm một hồi hả giận, rốt cục không ai không biết tên tuổi của Đỗ gia rồi.
- Tại hạ bồi thường chỗ không phải, ngươi tới đây một chút, ta cho ngươi thêm một cái bảo bối.
Khóe miệng Trần Thư có chứa nụ cười quỷ dị, lập tức mở ra ba lô tác chiến.
- Hả?
Lục Song giật mình, muốn hối lộ ta?
Tròng mắt của hắn ta chuyển động, đi tới gần, lửa giận trong lòng hơi chút hạ xuống.
- Ngươi thích màu vàng hay là màu xanh da trời?
- Cái gì?
- Coi như ngươi thích màu vàng đi!
Vừa dứt lời, trước mắt Lục Song lập tức xuất hiện một miệng túi đen ngòm, bên trong tựa hồ tràn đầy khí tức tội ác.
Trong chốc lát, Trần Thư cầm trong tay túi phân u-rê màu vàng, vô cùng chuẩn xác trùm đầu đối phương.
- Đậu xanh rau má!
Đầu Lục Song ở trong túi, lâm vào trong bóng tối, bắt đầu theo bản năng vùng vẫy.
- Mẹ nó, cho ngươi ở đó mà làm màu!
- Ngươi cũng không hỏi thăm một chút thân phận của chúng ta, dám dùng danh Đỗ gia để uy hiếp chúng ta?
Trần Thư đạp một cước, mở miệng nói ra:
- Vu Dịch ta có lúc nào dễ dàng sợ như vậy?!
Từ Tinh Tinh đồng dạng hiểu ý, đánh tới một quyền, nói ra:
- Mẹ nó, Vương Hằng ta ngay tại kinh đô chờ Đỗ gia các ngươi đến!
- Hừ! Trần Thư ta cũng không sợ!
Tạ Tố Nam gọi lớn một tiếng, lời lẽ cay độc trong miệng.
- ???
Trần Thư giật mình, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi (???)
Tất cả mọi người là đặt tên giả danh địch nhân, mẹ nó sao ngươi lại báo tên của ta làm quái gì?!
- Ách … Thói quen …
Tạ Tố Nam cười khan một tiếng, theo bản năng nói ra tên Trần Thư.
Trần Thư trừng mắt liếc hắn ta, cái gì gọi là thói quen?!
Mẹ nó, ta rốt cuộc đã cõng bao nhiêu oan ức cơ chứ?!
Trọn vẹn 10 phút, nhân viên công tác sân bay mới chạy đến, nhìn một màn phía trước mắt.
- Các ngươi làm cái gì?!
Trần Thư cười cười, lấy túi phân u-rê xuống, nói ra:
- Đùa giỡn đấy, đùa giỡn đấy.
- Là đùa giỡn đấy sao?
Nhân viên công tác nhìn phía Lục Song bị đánh tơi bời.
Chỉ thấy trên mặt hắn ta xanh một miếng tím một khối, con mắt sưng phồng lên.
Lục Song đang muốn nói cái gì, ánh mắt lập tức nhìn phía tay phải Trần Thư đang cầm vũ khí.
Dĩ nhiên là một cái đao mổ heo!
- Vâng, chúng ta đều quan biết nhau, đùa giỡn đấy!
Thân hình Lục Song run lên, xoa xoa máu mũi, vừa cười vừa nói.
- Người trẻ tuổi bây giờ chừng mực thật rộng lớn, đều bị đánh thành như vậy rồi còn đùa giỡn đây này…
Nhân viên công tác lắc đầu, rời đi rồi.
- ...
Khóe miệng Lục Song co lại, mẹ nó ngươi thực có can đảm tin tưởng nha.
Trong lòng của hắn ta đã có hối hận. Vốn tưởng rằng đối phương chính là một sinh viên bình thường, ỷ vào thân phận Đỗ gia, tùy ý có thể gây khó dễ rồi.
Kết quả đối phương vậy mà không hợp thói thường như vậy, sinh viên bình thường sẽ tùy thân mang theo đao mổ heo hay sao?!
Trần Thư yên lặng thu hồi đao mổ heo, vừa cười vừa nói:
- Rất thức thời đó nha!
- Đại ca, ta sai rồi…
Lục Song cúi đầu, không dám nhìn thẳng bốn người, nói ra:
- Ta chỉ là một tên truyền lời mà thôi…
Trần Thư mở miệng nói:
- Vậy ngươi sao còn kiêu ngạo như vậy?!
- Dựa theo lệ cũ, không phải hai quân giao chiến, không chém sứ giả đấy sao…
- Ngươi có phải đọc sách tới choáng váng rồi hay không?! Tội phạm ca của ngươi cũng không theo như lệ cũ mà làm việc, xéo đi!
Trần Thư trực tiếp một cước đạp bay Lục Song, cùng ba người Trương Đại Lực đã đi ra sân bay Lam Hải.
- Các ngươi chờ chút…
Lục Song chậm rãi đứng lên, bưng kín mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng bốn người.
...
- Đại Lực, ngươi đắc tội với người ta rồi hả?
- Bốn người ngồi trên một chiếc xe taxi, đi đến khách sạn đã đặt trước.
Trương Đại Lực không để ý nói:
- Chuyện nhỏ, tiểu nhân ghen ghét tướng mạo của ta mà thôi!
Từ Tinh Tinh mở miệng nói ra:
- Hình như là có chút thân phận đó?
- Không biết nữa, chỉ biết là bố của hắn ta là thực thần.
- Thực thần?!
Vẻ mặt Tạ Tố Nam chấn động, nói xong mở điện thoại ra, tra ra thân phận Đỗ Thanh.
- Đỗ gia thành phố Lam Hải…
Trần Thư đồng dạng quay đầu nhìn sang, giờ mới hiểu được thân phận Đỗ gia. Trong nhà hắn ta hết đời này đến đời khác đều có Linh Trù xuất thân, mấy trăm năm nhiều lần lấy được quán quân Cúp Thực Thần. Gia tộc tại thành phố Lam Hải cắm rễ nhiều năm, có thể nói là thế lực vô cùng thế lực khổng lồ. Đồng thời lập ra tập đoàn Đỗ thị, là xí nghiệp ăn uống dương danh cả nước.
Trần Thư mở miệng nói ra:
- Đại Lực, ngươi có thể mà, sao lại chọc tới Đỗ gia rồi?
- Chính là ghen ghét tướng mạo của ta…
- Bớt xàm!
Vẻ mặt ba người khinh bỉ, một bộ ngu ngơ của Trương Đại Lực sẽ có người ghen ghét sao?
- Được rồi, là đạo sư của ta có xung đột với cha của hắn ta. Cúp Thực Thần năm đó hình như là có ẩn tình gì đó.
Trương Đại Lực nhún vai, nói ra:
- Ta là môn sinh đắc ý của lão sư, dĩ nhiên là đã có mâu thuẫn cùng Đỗ Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận