Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1721: Có người thay lão Kiều an ủi

Vốn tưởng rằng chiếc bình này sẽ lập tức bị ăn mòn hết, nhưng đợi một lúc vẫn không có chuyện gì.
Giọt chất lỏng màu xanh yên lặng nằm trong trong bình, không có bất kỳ động tĩnh gì, như thể nó đã hoàn toàn mất đi toàn bộ độc tính.
- Quả nhiên…
Trần Thư nhếch miệng cười, thầm nghĩ bản thân quả là thông minh.
Chai thủy tinh này đương nhiên không phải đồ tầm thường, nó từng đựng Thần kỳ dược tề.
Mặc dù cái chai này dễ vỡ, trông y như những chai thủy tinh bình thường khác, nhưng nếu đã là sản phẩm của hệ thống thì có lẽ cũng sẽ có tính đặc thù.
Quả nhiên, độc tính nghịch thiên như lục dịch cũng bị thu thập.
Grào!
Đúng lúc này, một tiếng gầm điên cuồng truyền đến, kèm theo là âm thanh ầm ầm vang động.
Hai con Tử sắc Biên Bức cự đại lộ ra hai con ngươi màu đỏ tươi, tử quang bao phủ toàn thân, trong chớp mắt đã lại gần nơi bọn họ đứng.
Khi chứng kiến cảnh tượng bừa bộn xung quanh, chúng lập tức nổi giận điên cuồng.
Chỗ ở của Thú Hoàng mà cũng bị trộm đến thăm sao?
- Đừng kích động…
Trần Thư vội vàng khoát tay, nói.
- Là Bức Hoàng để cho ta tới hỗ trợ quét tước vệ sinh!
- ?
Hai con Tử sắc Biên Bức sửng sốt, nhất thời ngơ ngác đứng đó.
Nhưng giây tiếp theo, chúng nó lập tức phản ứng được, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh như băng.
Hai con Tử sắc Biên Bức cực đại hú lên một tiếng quái dị, lập tức phóng rara công kích, hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Thư.
Nếu không cho Thú Hoàng một câu trả lời vừa lòng, có khả năng chúng nó sẽ sống mái đến cùng với bọn họ…
- Binh tĩnh, bình tĩnh…
Trần Thư thản nhiên, đột nhiên nhấc Kiều Na bên cạnh lên.
Tiếp theo, mấy đạo Không Gian Ấn Ký xuất hiện, trùm lên hai người một thỏ.
Trong phút chốc, bọn họ đã cùng nhau biến mất tại chỗ, nháy mắt rời khỏi lãnh địa của Bức Hoàng.
Ầm!
Hai con Tử sắc Biên Bức vồ hụt, cuối cùng đánh vào vách động.
Trong mắt cả hai con đều tràn đầy lửa giận, tiếp theo chúng nhìn vào trong hang lớn trống rỗng này, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Chuyện này.. Hình như có chút nghiêm trọng…
- Chít!
Hai con Tử sắc Biên Bức cùng nhau rống lên, sóng âm truyền ra toàn bộ lãnh địa.
Trong phút chốc, vô số Biên Bức đều mở mắt, tỉnh lại từ trạng thái ngủ say.
Toàn bộ Biên Bức trong rừng cây lập tức chấn động!
Chúng nó cùng nhau xuất động, nổi giận hét lên, bắt đầu tìm kiếm đầu sỏ.
Mà lúc này, Trần Thư sớm đã đi đến bên cạnh hạp cốc.
Hắn liếc mắt nhìn lãnh địa của Bức Hoàng phía xa xa, thì thào lẩm bẩm.
- Hung thú, đúng là quá nóng nảy…
Giây tiếp theo, hắn lại dẫn theo Kiều Na, trực tiếp thuấn ddi ra ngoài mấy nghìn mét, rời xa đàn Biên Bức đang nổi giận kia.
...
Cùng lúc đó, chiến trường Truyền Kỳ vẫn đang diễn ra.
Song phương đã dùng toàn lực tác chiến, phạm vi mấy vạn thước xung quanh không có một con hung thú nào.
Đừng nói là tham chiến, các sinh vật thậm chí còn không có tư cách theo dõi trận chiến này.
Ba con Thú Hoàng cùng ra tay, lão Kiều cũng chiến đấu quên mình, bốn con Truyền Kỳ Khế Ước Linh đều tổn thương chồng chất.
Chiến giáp trên người Kim Sắc Thiên Sứ đã nhuốm đầy máu, trường cung trong tay lại căng lên lần nữa.
Vù vù vù…
Ba mũi tên với lực bộc phát kinh người bắn ra ngoài, mạnh mẽ bức lui ba con Thú Hoàng.
Mượn cơ hội này, lão Kiều mang theo khế ước linh lùi lại mấy chục ngàn mét.
Hiện giờ Kiều Na đã được cứu ra, đương nhiên hắn ta sẽ vừa đánh vừa lui, chỉ cần có thể kiên trì đến khi hai khế ước linh còn lại đi tới, thì hắn tata có thể thoát được.
Nhưng ba con Thú Hoàng cũng biết vậy, cũng sẽ không để lão Kiều dễ dàng rời khỏi như vậy, nếu không kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.
Ác ma Bức Hoàng lần nữa dang rộng hai cánh, điên cuồng hấp thu Tử Nguyệt Khí Tức, vết thương trên người đều khép lại.
Nhưng khi đang định phóng thích kỹ năng, nó đột nhiên biến sắc.
- Hí!
Bức Hoàng lập tức quay đầu lại, nhìn lãnh địa của mình.
Bản Nguyên Độc Dịch mà nó hao phí mấy trăm năm mới luyện chế ra, giờ lại bị trộm đi?
- Bức Hoàng, sao vậy?
Cự Ma Thần Ba Đầu Sáu Tay ngẩn ra, nhìn Đại Biên Bức bên cạnh, trong mắt có chút khó hiểu.
- Lãnh địa của ta… Hình như có trộm…
Hai mắt Bức Hoàng đầy vẻ khiếp sợ, trong lòng tràn ngập nổi giận và sát ý.
Ngay cả chí bảo được giấu kín nhất cũng bị trộm đi, những thiên tài địa bảo khác không cần nghĩ cũng biết.
Giờ thì vui rồi, đang đi đánh nhau thì nhà bị trộm viếng thăm, nó đi đâu tìm công đạo đây?
Nó chợt quay đầu lại, oán độc nhìn lão Kiều phía xa xa, nó quát lên.
- Lão già kia, là ngươi sắp xếp người cướp sạch lãnh địa của Bổn Hoàng đúng không?
- Cướp sạch? Ngươi nghĩ rằng nhân loại chúng ta giống đám hung thú các ngươi sao…
Lão Kiều khinh bỉ nhìn qua, nhưng vừa mới nói xong, hắn tata chợt khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến Trần Thư.
Từ ‘cướp sạch’ và ‘tội phạm Nam Giang’ có độ liên tưởng quá cao…
Giây tiếp theo, hắn tata lập tức mang theo khế ước linh thoát khỏi đây.
- Đáng chết!
Ác ma Bức Hoàng nổi giận, lập tức đuổi theo.
Hiện giờ lãnh địa đã bị trộm, nó có quay về cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ có thể giết chết tên Truyền Kỳ ngự thú sư trước mặt này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận