Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1336: Hiệu trưởng, ngươi có ăn bánh rán không? (2)

Đây chính là Không Gian Chân Bảo Bạch Ngân Cấp mà hắn đã đổi!
Chân bảo của Husky cơ bản đã đạt mức tối đa, nhưng Tiểu Hoàng và Thỏ Không Gian vẫn có thể dùng, chỉ là Chân Bảo loại không gian và loại hình thể quá hiếm.
- Vù vù ~
Thỏ Không Gian khẽ chuyển động hai mắt, trực tiếp ném năm Không Gian Ấn Ký ra, hiển nhiên thực lực của nó lại mạnh lên.
Vút~
Một giây sau, một người một thỏ biến mất tại chỗ, trực tiếp trở về bên trong ký túc xá số 333.
Ba người A Lương nhìn Trần Thư đột nhiên xuất hiện cũng không hề kinh ngạc, hiển nhiên là đã quen luôn rồi.
- Ồ? Lão Tạ đâu rồi?
Trần Thư nhìn ba người đang dùng bữa tối, lập tức sát lại gần.
- Điều Tra Bộ bảo hắn trở về.
A Lương tò mò hỏi:
- Trần Bì, nhận được phần thưởng gì vậy?
Phần thưởng của ba người bọn họ đều do học phủ cấp, đương nhiên không bằng phần thưởng do phía chính phủ phát được.
- Miễn cưỡng… cũng có vài chục triệu thôi.
Trần Thư nhướng mày, trong giọng điệu thậm chí có chút ghét bỏ.
- Còn miễn cưỡng nữa hả? Không nói tiếng người đúng không?
Ba người A Lương trợn mắt, trong mắt hiện lên sự đố kị.
Đừng nói Bạch Ngân Ngự Thú Sư, ngay cả Vương Cấp cũng không dám nói vài chục triệu một cách tùy tiện như vậy nữa là.
- Thật sự không có gì đâu.
Trần Thư lắc đầu, thật ra thì phần thưởng quan trọng nhất chính là huy chương Tinh Thần kia, đó không những là vinh dự suốt đời mà hắn còn được cấp quyền hạn Hạo Nguyệt Cấp, có thể đổi rất nhiều thứ.
Bên trong không chỉ có dược liệu Hoàng Kim Cấp, nhiều loại Ngự Thú Chân Châu, thậm chí còn có thể đổi cả vật liệu Quân Vương nữa.
Bây giờ Hoa Hạ học phủ đã không nuôi nổi hắn nữa rồi, hắn chỉ có thể dựa vào kho bảo vật của chính phủ.
- Đáng tiếc thiếu điểm tích lũy Hoa Hạ.
Trần Thư lắc đầu, nhất định phải kiếm tiền nhiều hơn để tích lũy tài nguyên cao cấp.
Sau khi trở thành Hoàng Kim Cấp, hắn cũng muốn bồi dưỡng Khế Ước Linh đến cực hạn, đến lúc đó nói không chừng có thể tác chiến ở đẳng cấp cao hơn.
Hắn lẩm bẩm:
- Thứ này mà có thể tự đầy thì ngon rồi…
- ...
Khóe miệng ba người A Lương giật giật. Ngươi còn dám vô lý như vậy nữa hả? Không bằng ngươi cứ nói thẳng ra trong nhà có máy in tiền thì tốt rồi…
- Đầy cái gì?
Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ ban công.
Chỉ thấy Tần Thiên xách một cái ba lô đi vào, ánh mắt nhìn về phía Trần Thư.
- Ầy… Hiệu trưởng, không có gì…
Trần Thư vội vã xua tay, muốn trực tiếp bỏ qua đề tài này.
Tần Thiên nhướng mày mà nói:
- Có phải lại đang nghĩ chuyện phạm tội gì phải không?
- Hiệu trưởng, ngài thật đúng là liệu sự như thần…
A Lương giơ ngón tay cái lên, hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ Trần Thư rồi.
- Ngươi có thể im miệng được không!
Trần Thư trừng A Lương, sau đó cười mà nói:
- Hiệu trưởng, ngươi có ăn bánh rán không?
Hắn chỉ vào những món ăn khác nhau trên bàn.
- Ăn! Đương nhiên ăn chứ!
Tần Thiên cũng không khách sáo, tự nhiên ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến cạm bẫy trong lời nói của Trần Thư.
- Đúng rồi, hiệu trưởng, ngươi tìm ta chắc là có việc gì?
Ánh mắt Trần Thư nhìn về phía ba lô trong tay Tần Thiên, bình thường đối phương cũng sẽ không mang theo thứ này.
- Tài liệu của ngươi đã tổng hợp xong rồi đây!
Tần Thiên đặt ba lô lên bàn, khóe miệng có ý cười.
- Thành công rồi sao?
Trần Thư vui mừng khôn xiết nói:
- Quả nhiên ta chính là Thiên Tuyển Chi Tử, chỉ dùng mười năm tuổi thọ mà đã đổi được rồi.
Hắn vội vã mở ba lô ra, bên trong đang dùng hộp đựng để cất một viên hình trái tim hừng hực như lửa, trên đó khắc đầy hoa văn ngọn lửa, trông khá kỳ dị.
- ...
Biểu cảm của bốn người cứng ngắc, thực sự cũng chỉ có ngươi mới làm vậy…
A Lương nói:
- Chẳng phải chỉ là tài liệu hung thú thôi à? Ta cảm thấy mười năm tuổi thọ quan trọng hơn chứ…
- Cũng không phải là tuổi thọ của ta.
Trần Thư nhếch miệng tùy ý nói.
- ...
Mấy người A Lương lại rơi vào trầm mặc, xem ra bọn họ lại hiểu lầm Trần Thư rồi…
- Không có tỉ lệ thất bại đấy chứ?
Trần Thư mở miệng hỏi. Lúc đó, Băng Ngự của hắn đã trực tiếp thành công rồi.
- Đương nhiên.
Tần Thiên gật đầu, trong mắt cũng có vẻ chờ mong.
- Òm ọp! Òm ọp!
Trần Thư mở Ngự Thú Không Gian của Tiểu Hoàng ra rồi ném trái tim lửa vào cho Slime.
Không mất bao lâu, cặp mắt của nó xuất hiện một vòng ánh sáng hỏa diễm, nhưng lập tức lại biến mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên là đã tiêu hóa nó rồi.
- Có rồi!
Trần Thư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bảng tin tức, hắn thấy ngay thiên phú mới, đồng thời cũng mở nó ra.
- Hỏa Diễm Miễn Dịch (có thể tiến hóa): Miễn dịch với 90% sát thương của lửa, nếu lĩnh ngộ các kỹ năng hoặc thiên phú liên quan thì sẽ bị nuốt chửng và chuyển đổi thành điểm kinh nghiệm tiến hóa.
- Quả nhiên, Hỏa Ngự phiên bản cấp thấp…
Vẻ mặt Trần Thư vui mừng, cũng không hề thất vọng chút nào cả.
Chỉ cần lĩnh ngộ kỹ năng phòng ngự hỏa diễm tương tự thì đã có thể lần lượt tiến hóa chúng thành Hỏa Ngự, đến lúc đó Tiểu Hoàng sẽ có thể miễn dịch cả Băng và Hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận