Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 247: Thật sự khác xa so với tưởng tượng ban đầu

- Quả nhiên là đệ của ta! Xem như ngươi làm như vậy cũng không sợ phân thượng, ta sẽ tính phí thủ tục cho ngươi là 500 vạn.
- …
Trần Thư khóe miệng giật giật, làm tội phạm này gặp được tội phạm khác, đúng là sẽ không có chuyện suôn sẻ…
- Tỷ, Slime của ta chỉ là một bảo bảo, cần rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng! Có thể giảm giá được không?
- Vậy ta sẽ tính phí cho ngươi 499 vạn.
- ...
Cuối cùng, Trần Thư miễn cưỡng trả 500 bạn, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối đành phải bỏ khoản giảm giá 10 vạn kia.
Nếu như đúng theo kế hoạch, hắn có thể sẽ thu được 5000 vạn, cho dù là chi trả phí thủ tục, hắn có thể lời ròng hơn 4000 vạn.
- Đúng rồi, Phương Tư tỷ, ở Kinh Đô bên kia trời đang mưa, ngươi có mang theo dù không?
- Có mang đi, sao vậy?
- Ồ, vậy không phải trời mưa vô ích rồi sao?
- Cút đi! Da của ngươi ngứa phải không?
Trần Thư lập tức tắt điện thoại, quả nhiên hắn là một vị thần không sợ hãi trên mạng!
Mười hai giờ đêm, Trần Thư một mực để Tạ Tố Nam chú ý đến về tỷ lệ cược.
Cuối cùng, tỷ lệ đặt cược không giảm mà còn tăng lên, ngừng lại ở tỷ lệ 1:6.
Cho dù hắn đã bỏ ra 10 vạn nhưng cũng có rất nhiều người đặt cược hắn sẽ thắng trong đêm nay.
- Năm ngày sau, đã đến lúc thu nhập được một lượng lớn.
- Ha ha ha~
Trần Thư mang theo nụ cười bỉ ổi, vui vẻ bắt đầu đi ngủ.
Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam đều cảm thấy rùng mình, điệu cười của tên này quá đáng sợ.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trần Thư đến Nam Giang Tứ Trung.
Kết quả tự nhiên không xảy ra điều gì bất ngờ, lại là một trận đánh học sinh cực kỳ dã man.
Nhìn ánh mắt hoài nghi nhân sinh của những người khác, hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Khi đối mặt trả lời phỏng vấn, hắn nghĩ ra cái gì thì nói cái đó, dẫn đến việc các nhân viên đài truyền hình xung quanh nhắc nhở hắn chú ý đến tố chất của mình…
Khiêu chiến trong bốn ngày liên tiếp.
Cuối cùng cũng không có bất ngờ, cũng không có người có thể so tài với hắn, thậm chí ngay cả Ngự Thú Quán cũng bị hắn phá hỏng.
Cảnh tượng ba năm trước của Phương Tư được lặp lại một lần nữa, nhưng lại càng dã man, thô bạo hơn…
Danh tiếng của Đại Ma Vương Nam Giang dần dần lan rộng…
Ngày thứ năm.
Trần Thư đi đến Trung Học Đặc Biệt Nam Giang, tuy tên rất oai nhưng thực ra nó cũng giống như những trường còn lại.
Thứ hắn đang mặc không còn là đồng phục tuyên truyền của công ty Dịch Dược 666 nữa, mà là một bộ quần áo được khâu vá, bên trên có nhiều màu sắc sặc sỡ, biểu tượng cho 8 công ty…
Kể từ ngày hôm sau bắt đầu, hắn đã nhận được tài trợ từ các công ty còn lại.
Để việc tuyên truyền có hiệu quả, Trần Thư đã đặc biệt may một bộ quần áo tuyệt vời như vậy.
Người huynh đệ đang chơi ở bờ biển phía Tây, cái này được gọi là cấp độ cảm giác!
- Các vị đồng học chú ý! Đầu hàng là lối thoát duy nhất của các ngươi, đừng ngoan cố chống cự! Nhắc lại lần cuối cùng, đừng ngoan cố mà chống cự!
Ngay khi Trần Thư vừa đi đến Ngự Thú Quán đã trực tiếp đặt cái loa phát thanh xuống.
Các học sinh trong lớp đặc huấn đều im lặng, giống như những con cừu yếu ớt.
Sự thất bại của năm trường học đầu tiên đã khiến bọn họ phải chấp nhận hiện thực.
Không thể đánh bại, thực sự không thể đánh bại…
- Trần Thư!
Một học sinh bước ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh, nói:
- Hôm nay bọn ta thừa nhận không thể đánh bại ngươi, nhưng trong vòng nửa năm nữa, bọn ta nhất định sẽ khiêu chiến với ngươi!
Người dân ở thành phố Nam Giang tin rằng chỉ cần bọn họ đuổi kịp cấp bậc Ngự Thú Sư của Trần Thư, tự nhiên sẽ có đầy đủ sức chiến đấu.
Nhưng bọn họ không biết rằng tận cùng của sự tuyệt vọng vẫn là sự tuyệt vọng…
Vai trò của hack không phải thứ con người có thể vượt qua.
- Vậy thì các ngươi cùng nhau lên đi.
Trần Thư ngáp một cái.
Đang định chuẩn bị nhân lúc hỗn chiến sẽ để cho Slime không kịp hãm lại, lao thẳng xuống phía dưới sân tỷ thí, thua trận.
Ngay khi hắn đang mong chờ, học sinh trước mặt hắn cũng lắc đầu.
Chỉ nhìn thấy đối phương đó giơ tay phải lên, bắt đầu lên tiếng gào thét:
- Hôm nay, lớp đặc huấn của bọn ta lựa chọn phòng thủ mà không đánh, không phải vì sợ hãi, mà là vì thời cơ chưa chín muồi!
Câu nói tiếp theo của hắn ta đã làm thay đổi sắc mặt của Trần Thư!
- Bọn ta nhận thua!
Ngay sau đó, mười chín người còn lại nắm tay phải, giơ lên, giống như thể bọn họ đang tuyên thệ cùng nhau.
- Bọn ta nhận thua!
- Bọn ta nhận thua!
- Bọn ta nhận thua!
Cảnh tượng trước mắt lập tức khiến người xem trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trở nên trống rỗng.
Thực sự khác xa so với tưởng tượng ban đầu!
Rõ ràng là nhận thua, sao có thể nhiệt huyết đến như vậy?
Một mặt kiêu ngạo và tự tin lại là chuyện gì xảy ra đây?
Trần Thư cũng há to miệng, ngây người nhìn cảnh này.
Hắn chỉ cảm thấy mình một hơi thở cũng gần như không thể thở nổi, hắn sắp lên cơn đau tim.
Hắn đã ném đi 10 vạn, cho dù là cộng thêm 600 vạn của hiệu trưởng và phí tài trợ của 8 công ty, hắn vẫn sẽ thua lỗ 200 vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận