Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 282: Ta chỉ đơn giản hỏi một chút (1)

- Ngươi, chạy về phía trước, không được phép gỡ túi xuống!
Trần Thư thấy Hạ Viêm có chút do dự thì đạp thẳng một chân qua.
- Đừng đánh, ta chạy, ta chạy.
Hạ Viêm thu hồi Liệt Diễm Bạo Hổ, trực tiếp xông ra khỏi con hẻm nhỏ với túi phân trên đầu.
Trần Thư vừa lòng phủi tay, ẩn sâu công danh mà rời khỏi nơi đây.
Hạ Viêm không dám dừng lại một giây phút nào, hắn ta sợ Trần Thư đuổi theo rồi lại hành hung hắn ta thêm một trận.
Một lát sau, cuối cùng hắn ta cũng đi tới đoạn đường nhộn nhịp.
Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, hắn ta không khỏi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng những người qua đường cũng bị dọa cho phát sợ. Cho dù có là bất kỳ ai thì cũng phải sợ khi thấy một cái túi phân chạy lung tung trên đường thôi.
- Mau báo cảnh sát! Có người triệu hoán Khế Ước Linh giữa thành phố!
- Con mẹ nó, đây rõ ràng là túi phân thành tinh, trực tiếp báo cho Trấn Linh Cục!
Cuối cùng, Hạ Viêm đã lấy túi phân xuống. Hắn ta nghe thấy những người xung quanh bàn tán xôn xao thì chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Ánh mắt của hắn ta tràn ngập oán hận. Mẹ nó, ngươi mới là túi phân thành tinh!
- Ơ? Hạ Viêm?
Bỗng nhiên, có ba người nam sinh ở phía trước đồng thời quay lại.
Không phải chứ, xui xẻo như vậy?
Hạ Viêm nhìn, vậy mà là bạn học cùng lớp với hắn ta.
Là người hoàn toàn xứng đáng đứng đầu toàn trường, bình thường hắn ta luôn hếch mũi lên trời, xem thường tất cả mọi người.
Nếu như bị người khác thấy bộ dạng này của hắn ta thì những năm tháng còn lại biết sống sao đây?
Tuyệt đối không thể để người khác nhận ra!
- Các ngươi nhận lầm.
Hạ Viêm ném túi phân sau đó xoay người sải bước băng băng, không ngờ lại bị loạng choạng rồi trực tiếp té ngã trên đất.
- …
Chuyện xui xẻo cứ liên tiếp xảy ra, thậm chí Hạ Viêm còn muốn muốn khóc to một trận.
Nhưng hắn ta biết mọi chuyện vẫn chưa qua nên chỉ có thể kiên trì đứng dậy. Lúc này, trong đầu của hắn ta quanh quẩn một câu.
Chạy lên phía trước nào, trước sự cười nhạo và ánh mắt lạnh lùng!
Đúng lúc này, một câu nói truyền đến trực tiếp khiến cho hắn ta hoàn toàn bị hạ gục.
- Hạ Viêm, thẻ căn cước của ngươi rơi này!
Một người qua đường vừa lúc thấy thẻ căn cước rơi xuống nên nhặt thẻ lên rồi hét về phía Hạ Viêm.
- …
Giờ phút này, rốt cuộc Hạ Viêm cũng không kiềm chế được nữa!
- Mẹ nó, ta không bao giờ… làm bộ tiếp nữa!
Hạ Viêm không ngừng rơi lệ, vậy mà niềm kiêu ngạo của hắn ta không chịu nổi một đòn!
Cơn gió đêm lạnh giá ập đến, nhưng trong tim hắn ta còn lạnh hơn…

- Trần Bì, giải quyết rồi?
Thẩm Vô Song đang đợi ở quầy lễ tân của khách sạn, nhìn thoáng qua là đã thấy Trần Thư quay lại.
- Ta ra trận thì còn không phải dễ như ăn bánh sao?
Vẻ mặt Trần Thư cảm động, nói:
- Lão sư, vậy mà ngươi lại lo lắng cho ta như vậy sao?
- Ha… ha…
Thẩm Vô Song vỗ vai hắn rồi xoay người lên lầu.
Không phải hắn ta lo lắng cho Trần Thư mà hắn ta đang lo lắng cho nhân dân thành phố Đại Hưng…
Lỡ như con hàng này nổi hứng rồi trực tiếp phóng một quả bom hạt nhân thì chết. Ai mà chịu cho nổi chứ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lớp đặc huấn đi tới bên trong Đấu Linh Trường.
Khi bọn họ vừa mới bước vào phòng riêng thì có một nam tử khôi ngô đi tới ngoài cửa.
- Là các ngươi bắt nạt học sinh của ta đúng không?
Sắc mặt nam tử tràn đầy lạnh lùng, vừa nhìn là biết đến kiếm chuyện.
Mà ở bên cạnh hắn ta, Hạ Viêm đang im lặng đứng.
Cặp mắt của hắn ta ảm đạm không ánh sáng, không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như xưa.
Sau một đêm, các vết thương của Hạ Viêm đã biến mất, dù sao thì Trần Thư ra tay có chừng mực.
Tuy trên mặt hắn ta không có vết thương nào cả nhưng vết thương trong lòng sẽ không bao giờ lành.
Lớp đặc huấn nhìn sắc mặt tái nhợt như bị làm nhục của Hạ Viêm, tất cả cùng nhau nhìn về phía Trần Thư.
Rốt cuộc tối hôm qua ngươi đã làm gì người ta vậy?
- Học sinh nào?
Thẩm Vô Song nhún vai, một bộ dáng vẻ không biết.
- Dám làm không dám nhận à? Chẳng lẽ Nam Giang Nhị Trung chính là như vậy?
Dư Minh nheo hai mắt, cười nhạo, nói:
- Bắt nạt một học sinh cũng xem như có bản lĩnh?
Mặc dù Hạ Viêm kiêu căng trong đối nhân xử thế, nhưng lại không thể phủ nhận là thiên phú của hắn ta cực kỳ ưu tú.
Huống chi Dư Minh làm lão sư, sao hắn ta có thể mặc kệ người bên ngoài bắt nạt học sinh trường mình được.
- Ý gì đây?
Thẩm Vô Song thu nụ cười lại, trong mắt có mấy phần lạnh lùng.
Hắn ta nói:
- Ngươi đang gây hấn với ta đấy ư?
Dư Minh nhíu mày. Vốn dĩ hắn ta cũng chỉ định đòi một câu trả lời hợp lý.
Nhưng không ngờ đối phương lại hung hăng như vậy, động một chút là muốn ra tay.
- Lão sư…
Hạ Viêm kéo Dư Minh, đồng thời ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Trần Thư.
Vừa rồi cả lớp đều nhìn về phía Trần Thư, hắn ta lại không ngốc nên đương nhiên lập tức khóa chặt người bị tình nghi là Trần Thư.
Đáng tiếc, tối qua túi phân úp chặt quá làm hắn ta không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
- Yên tâm, lão sư mang ngươi tới thì tất nhiên phải đòi được một câu trả lời hợp lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận