Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1727: Đây là lời nói mà người bình thường có thể nói ra sao

Trần Thư mỉm cười nhìn Lão Kiều, nói:
– Sau này có chuyện gì, cứ đến tìm ta.
Hắn nhìn Huyết Mạch Châu trong tay, quả thực là giống với viên ban đầu trong tay Thánh Ngự Hội.
– Ngươi…rốt cuộc đã làm gì?
Lão Kiều không nhịn được hỏi.
– Tứ Đại Thú Hoàng đều đang tìm bắt người !
– Tất nhiên là…
Trần Thư còn đang đinh đáp lại, nhưng nghĩ đến bản thân muốn giữ gìn hình tượng chính phái:
– Ngươi nói xem ta đã làm gì? Đương nhiên là đi cứu Kiều Na rồi!
– Hử? Lúc đầu không phải đã bảo cứu rồi sao?
Trong mắt Lão Kiều hiện lên sự nghi ngờ, ngươi đang nói lảm nhảm cái gì?
– Lão Kiều, ngươi còn dám nói!
Ngay khi nhắc đến chuyện này, Trần Thư không nhịn được than thở:
– Thứ đồ chơi kia là một con Vương Cấp Ác Ma, may mà Tội phạm Ca đạo hạnh cao thâm vừa nhìn đã biết nnó không phải người!
– Hả? Ác Ma?
Lão Kiều hơi giật mình, có chút ngạc nhiên.
Lúc đầu, sự chú ý của Lão đổ dồn vào Thú Vương, không hề nhìn thấy sự bất thường của ‘Kiều Na’.
– Sau khi ta giết chết Ác quỷ muốn lập tức rời khỏi, dù sao Sào huyệt Ác ma kiakia quá nguy hiểm.
Trần Thư cực kỳ nghiêm túc nói:
– Nhưng vừa nghĩ đến bản thân đã hứa với ngươi, phải dốc hết sức lực, ta đành quay trở lại.
– Cuối cùng mới tìm thấy Kiều Na ở trong lãnh địa của Ác Ma Bức Vương.
– Thật sao?
Lão Kiều nhìn dáng vẻ một lòng giữ chữ tín của Trần Thư, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.
Nhưng Kiều Na đứng bên cạnh lại gật đầu:
– Lão tổ tông, Trần Thư đúng là tìm được con ở Lãnh địa của Bức Vương.
Đến lúc này, Lão Kiều mới gật đầu tin tưởng.
– Lão Kiều, ngươi thật không hiểu tình hình mà…
Trần Thư thở dài và nói:
– Vào thời điểm đó, ít nhất có tới hàng trăm Vương Cấp Lãnh Chúa bao vây, ta còn muốn bảo vệ Kiều Na, ta làm sao có thể bỏ rơi nàng ta trong tình cảnh then chốt này không?
– Ta nghĩ đến lời hứa hẹn của chính mình, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải cứu được Kiều Na. Cho dù ta chết cũng không thành vấn đề…
Sắc mặt Lão Kiều lạnh nhạt, chỉ lặng thinh nhìn Trần Thư nói:
– Mấy chuyện này chúng ta có thể bỏ qua không? Trực tiếp nói trọng điểm đi.
– Ừ…à thì, liệu có bổ sung thêm khoản tiền bồi thường hay thứ gì khác không?
Trần Thư cười khan, rồi nói tiếp:
– Ta không phải là vì bản thân, chủ yếu là do trải qua Đại chiến sinh tử, Khế ước Linh của ta bị trọng thương quá nặng, cần phải có một số Phí Y Dược.
– ...
Lão Kiều lắc đầu rồi ném ra một hạt Kim Sắc Châu, bên trong ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ.
– Quả nhiên là Thế lực lớn, không hổ là Truyền Kỳ !
Vẻ mặt buồn bã của Trần Thư lập tức biến mất, vui đến nỗi không tìm thấy phương hướng.
Cho dù chỉ là Lực lượng hình Hoàng Kim chân bảo bình thường nhất, nhưng ít nhất đó cũng là Bảo vật chân chính, đáng giá vài tỷ…
– Chỉ là phần thưởng thêm cho ngươi thôi.
Lão Kiều cũng rất vui mừng, thực ra ban đầu hắn tata không có quá nhiều hy vọng sẽ cứu được Kiều Na.
Còn về phần Hoàng Kim Chân Bảo, nếu so với Huyết Mạch Châu thì là chuyện nhỏ không đáng nói.
– Nhưng mà Tiểu tử ngươi đã có đủ tiền hay chưa?
Lão Kiều nhướng mày nói:
– Lãnh địa của Bức Vương chắc đã bị ngươi dọn sạch rồi!
– Đâu có…chỉ lấy được một ít đồ thôi mà.
Trần Thư mỉm cười, đồng thời trong mắt hiện lên sự cảnh giác.
Lão Kiều sẽ không nổi lên ác tâm đấy chứchứ?
– Có hứng thú làm một vụ buôn bán không?
Nhìn dáng vẻ của Trần Thư, Lão Kiều không nhịn được bật cười, nói:
– Vật liệu Truyền Kỳ hoàn toàn vô dụng với ngươi, không bằng bán cho tta? Giá cả tùy ngươi chọn!
– Thật sự không có Vật liệu Truyền Kỳ gì cả.
Trần Thư thành thật nói:
– Đều là những vật liệu bình thường .
– Vật liệu bình thường?
Vẻ mặt Lão Kiều sững lại, nói:
– Nếu đã là vật liệu bình thường, sao con vật kia lại phẫn nộ như vậy.
– Tiểu Tử ngươi thật biết cách tăng áp lực cho ta mà…
Dứt lời, hắn ta miêu tả ngắn gọn Trận chiến lúc đó, cho dù chỉ là được nghe kể nhưng hắn có thể cảm nhận được sự khủng bố của chiến trường.
Một lúc sau, trong mắt Trần Thư hiện lên sự áy náy, nói:
– Lão Kiều ta thật sự không nghĩ tới sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm…
– Bỏ đi.
Lão Kiều lắc đầu, ngược lại không hề để ý, dù sao Tam Đại Thú Hoàng đều muốn dồn Lão vào đường chết, không hẳn chỉ là liên quan đến Trần Thư.
Nhưng trong lòng Lão lại cảm thấy hơi kỳ lạ, con hàng này mà cũng có lương tâm?
– Bây giờ, ngươi là chỗ dựa của Liên Minh, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Sắc mặt Trần Thư tràn đầy nghiêm túc, sau đó dáng vẻ thương tiếc nói:
– Không được, cứ nghĩ đến việc ngươi không biết bảo vệ chính mình, ta lại khó chịu! Phạt ngươi phải đưa cho ta thêm hai Hoàng Kim Chân Bảo!
–???
Lão Kiều bỗng giật mình, thậm chí còn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Đây là lời nói mà người bình thường có thể nói ra sao?
Trần Thư nghe vậy, vội vàng giải thích:
– Ta không phải là vì bảo bối, chủ yếu là muốn giáo huấn ngươi, sau này nhớ phải biết bảo vệ chính mình!
– Cút !
Lão Kiều cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thì ra đợi ở đây là muốn nói với hắn ta mấy cái này?
Rầm!!
Trong khoảnh khắc, Truyền Kỳ Lôi Thú lao tới, định đá Trần Thư, nhưng giây tiếp theo, bóng dáng Trần Thư đã biến mất khỏi chỗ ban đầu, quyết đoán rời khỏi Sào huyệt Ác Ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận