Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 689: Vậy ta chỉ có thể lựa chọn kết thúc cuộc trò chuyện (2)

- Người tiến cử Trương Minh, phụ thân học sinh, đoàn trưởng Cương Thiết Ngự Thú Đoàn, cấp bậc là Hắc Thiết Cấp Nhất Tinh, xếp hạng tiềm lực của Khế Ước Linh là cấp bậc D…
Lúc này không ít người đều quay đầu lại nhìn, Hắc Thiết Cấp Ngự Thú Sư cũng không hiếm thấy, hơn nữa còn lại một đoàn trưởng Ngự Thú Đoàn, hiển nhiên là thuộc về xã hội trung tầng.
- Trương Tiểu Minh, ngày mai ngươi có thể tới thi!
Lão sư xác nhận thông tin, đồng thời đưa cho cậu bé một thẻ dự thi.
Cậu bé làm mặt quỷ với Vương Thanh Tuyết, trên mặt là vẻ kiêu ngạo.
- Vương Thanh Tuyết đúng không? Các ngươi ai là người tiến cử nàng?
Lão sư tuyển sinh mở miệng hỏi, ánh mắt của nàng ta nhìn thoáng cái đã thấy Trần Thư, mơ hồ cảm thấy rất quen.
- Là ta!
Trần Thư mỉm cười, bước lên trước một bước nói.
Mặc dù Vương Thanh Tuyết là Ngự Thú Sư cấp 9 lại còn là người của trường đại học Trọng Điểm.
Nhưng bởi vì bản thân nàng cần nhiều tài nguyên nên cũng không thể cung cấp cho muội muội một hoàn cảnh tốt, trường học thì có khả năng sẽ cân nhắc xem xét.
Nói xong, Trần Thư nhận lấy một tờ giấy, vừa viết vừa lẩm bẩm:
- Người tiến cử Trần Thư, tội phạm Nam Giang…
- ?
Sắc mặt lão sư khẽ giật mình, ngay sau đó thân thể cũng chấn động, đôi mắt không nhịn được mà mở to.
- Ngươi là Trần Thư của Nhị Trung?
Nàng ta không ngờ đến, chẳng trách sao lại quen mắt như vậy, hóa ra là hắn!
Những người còn lại cũng nghĩ như vậy, toàn bộ ánh mắt đều nhìn lại.
Thời gian qua đi nửa năm, trong đầu bọn họ lại một lần nữa xuất hiện ký ức liên quan đến tội phạm Nam Giang.
Trong nhất thời, sắc mặt mọi người đều kỳ quái, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Trần Thư hoàn toàn không để ý, mở miệng nói:
- Ừm, ta có thể làm người tiến cứ Thanh Tuyết không?
- Phiền… chờ một lát…
Lão sư tuyển sinh mở miệng nói, ngay sau đó bấm điện thoại.
Mười phút sau, một người trung niên bụng phệ đi đến văn phòng tuyển sinh.
- Đồng học Trần Thư, ngươi đến sao không nói trước!
Hiệu trưởng lập tức nhìn thấy bóng dáng Trần Thư đứng trong đám người.
Trần Thư nói:
- Ta đến đây báo danh cho muội muội! Không định làm gì cả!
- Đây là muội muội của ngươi?
Hiệu trưởng nhìn Vương Thanh Tuyết, sắc mặt lập tức chấn động.
Tuy rằng mặt mũi nàng non nớt nhưng có một loại khí chất tội phạm đặc biệt!
Người này nếu trưởng thành, không phải sẽ lại là một tội phạm Nam Giang nữa đấy chứ?
- Khụ khụ…
Hiệu trưởng kéo Trần Thư sang một bên, mở miệng nói nhỏ:
- Trần Thư à, thật ra lực lượng giảng dạy của Nhị Trung chúng ta không mạnh, cá nhân ta cho rằng Nhất Trung mới là trường tốt nhất!
Trần Thư khó hiểu, nói:
- Là ý gì?
- Nếu là muội muội của ngươi thì chắc chắn phải được nhận nền giáo dục tốt nhân, tự ta bỏ vốn, có thể tiến cử nàng đến Nhất Trung!
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hiện giờ đã hiểu ra, đây là đang muốn đuổi người!
- Hiệu trưởng, thiên phú của Thanh Tuyết cũng không tầm thường!
- Nhưng thôi bỏ đi…
Khóe miệng hiệu trưởng giật giật, hiện tại cũng chưa thể thức tỉnh Khế Ước Linh, ai biết được thiên phụ cụ thể như thế nào.
Nhưng hắn ta cũng đã có thể nhìn thấy khí chất tội phạm trên người Vương Thanh Tuyết.
Cân nhắc thiệt hơn, nhất định phải tiễn người đi mới được!
Sắc mặt Trần Thư bình thản nói:
- Vậy ta sẽ làm nổ Nhị Trung!
Nghĩ lại hắn đã cống hiến cho Nhị Trung nhiều như vậy, có thể nói là làm nghiêng đổ cả một tòa nhà, vậy mà lại bị đối xử khác biệt như vậy.
Đã như thế thì cũng chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện!
- ?
Mặt hiệu trưởng ngẩn ra, nửa năm trôi qua, ngươi một chút cũng không thay đổi!
- Được đấy!
Vương Thanh Tuyết nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, một bộ dáng vô cùng hưng phấn.
- …
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Trần Thư, hiệu trưởng lựa chọn thỏa hiệp.
Mặc dù Trần Thư và Vương Thanh Tuyết không có quan hệ máu mủ nhưng tỷ tỷ nàng có thiên phú Ngự Thú không tệ.
Có lẽ thiên phú của Vương Thanh Tuyết cũng không quá kém, xem như là cho Trần Thư chút mặt mũi.
Hiệu trưởng thở dài, bây giờ Vương Thanh Tuyết vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ có thể hi vọng các lão sư dẫn đường thật tốt.
Nếu không đến lúc đó toàn bộ Nhị Trung lại loạn…
- Trần Thư, cảm ơn ngươi!
Ba người đi đến cổng trường Nhị Trung, thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ quái nhìn sang, hiển nhiên là vì biết được thân phận của Trần Thư.
- Không có gì, chuyện nhỏ thôi!
Đối mặt với lời cảm ơn của Vương Thanh Hàn, Trần Thư chỉ khoát tay áo, nói:
- Đối với việc bồi dưỡng Tiểu Thanh Tuyết, ta không thể chối từ!
- …
Vương Thanh Hàn cứ luôn cảm thấy có gì kỳ lạ, xoay người dẫn theo muội muội rời khỏi trường học.
- Đúng là một ngày tốt đẹp!
Trần Thư huýt sáo, tâm tình không khỏi trở nên vui vẻ hơn.
Có sự tiến cử của hắn, cho dù như thế nào thì Vương Thanh Tuyết đều có thể vào lớp Ngự Thú của Nhị Trung.
- Có nên tặng nàng một bình đạn hạt nhân không nhỉ?
Trần Thư sờ cằm, trong mắt có vẻ suy tư.
- ?
Người qua đường xung quanh sắc mặt đều kỳ quái, nghe được ba chữ đạn hạt nhân thì không nhịn được mà cả người chấn động.
Sắc mặt Trần Thư vẫn bình tĩnh, rời khỏi Nam Giang Nhị Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận