Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 992: Theo tội phạm ra trận, thường chỉ có chết không có sống!

- Thành thật tiếp nhận đi, muốn trách thì trách bản thân ngươi kết phải bạn xấu!
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, lần nữa nhét mảnh vải vào trong miệng Đường Liệt, đồng thời phân phó nói:
- Gửi chút đồ cho Trần Thư đi! Ta cũng không tin hắn thực sự mặc kệ sự sống chết của con hàng này!
...
Cuộc sống trong những ngày tiếp theo của Trần Thư vô cùng yên bình.
Hắn vốn cho rằng đội phạm tội sẽ tìm đến hắn gây phiền phức, kết quả hoàn toàn là do hắn nghĩ nhiều.
Trần Thư không ở trong nhà, mà là đi dạo một vào các địa phương ở thành phố Nam Giang.
Đáng nhắc tới chính là, hắn mua được rất nhiều dược tề trong một sạp hàng ở chợ đen, căn bản là có thể dễ dàng mua được những thứ cần thiết.
Thừa dịp danh tiếng của mình đang ở trên đỉnh cao, Trần Thư lượn quanh các cửa hàng ở chợ đen…
Chủ yếu là buôn bán túi phân ure đao mổ heo, mặt nạ phòng độc các loại…
Có sự gia trì của bản tôn, đủ loại thương phẩm bán rất đắt hàng, phần lớn mọi người đều vì hâm mộ danh tiếng mà tới, muốn dính chút dáng vẻ vui mừng của quán quân.
Tất nhiên, đây chỉ là kiếm thêm chút thu nhập, cửa hàng của Trần Thư vẫn là chủ yếu hỗ trợ thu mua đủ loại vật liệu Dị Không Giang.
Ngày 20 tháng 1, ban đêm.
Trần Thư đeo mặt nạ, về tới tiểu khu, chỉ thấy ở trước cửa nhà hắn có một bưu kiện.
Vẻ mặt hắn yên tĩnh, không hề tỏ ra chút bất ngờ nào, mở ra, lại là một mảnh vải rách rưới, giống như kéo trên quần áo xuống.
- Không phải chứ, mẹ nó ai làm ra chuyện này chứ?
Khóe miệng Trần Thư khóe co rút, tiện tay ném mảnh vải vào trong thùng rác ở hành lang.
Đây đã là bưu kiện thứ mười tám hắn nhận được trong tháng này rồi…
- Xem nhà ta thành bãi rác đúng không?
Trần Thư lẩm bẩm hai câu, bình tĩnh trở về nhà.
...
Vùng ngoại thành thành phố Nam Giang.
- Hu hu hu…
Chỉ thấy Đường Liệt bị lạnh đến run rẩy, quần áo bị kéo rách, nhìn từ xa cảm thấy khá nghệ thuật…
- Lão đại, tên tội phạm kia hình như thực sự tuyệt tình rồi!
- Hiện tại tình hình điều tra ở Thành phố Nam Giang càng ngày càng nghiêm, nhất định phải hành động rồi!
- Lão đại, không thể đợi thêm nữa!
Những người còn lại nhao nhao mở miệng nói, vẻ mặt trở nên hơi hoảng loạn.
- Xem như ta tính sai rồi!
Người đàn ông trung niên nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ngày mai liền trực tiếp động thủ!
- Lão đại, cho dù chúng ta giết chết Trần Thư, cũng không có đường lui!
Có người lo lắng, thực ra trong lòng bọn hắn chỉ muốn hợp tác với Trần Thư không muốn liều mạng với hắn làm gì cả.
Nhưng tiếc rằng lão đại của mình lại rất kiên trì.
- Yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp đường lui!
Vẻ mặt người đàn ông trung niên bình tĩnh nói:
- Chỉ cần có thể giết chết hắn ta, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể rời đi!
Mọi người nghe thấy vậy mới miễn cưỡng yên tâm.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trần Thư lái xe rời khỏi tiểu khu.
Bây giờ dã gần tết rồi, hắn chuẩn bị đến [Sí Liệt Hỏa Sơn] thăm Diệp Thanh một chút.
- Diệp lão đầu chắc chắn sẽ nhớ ta…
Trần Thư sờ lên cằm, trong mắt có ý cười, một đường lái xe tiến về Dị Không Gian.
Hai giờ sau.
Trần Thư đi tới bên ngoài trấn nhỏ, quả nhiên bị… Vặn hỏi.
- Ngươi thật sự là Trần Thư sao?
Trong mắt binh sĩ cửa trấn nhỏ có chút nghi hoặc, kiểm tra căn cước của hắn.
- Không phải chứ, làm sao cũng không thể tin được!
Trần Thư xòe hai tay, nói:
- Ta phải vác đạn hạt nhân trên vai mới được sao?
- Không cần… Không cần…
Khóe miệng binh sĩ co rút, trả lại thẻ căn cước nói:
- Trần Thư đồng học, vé vào cửa [Sí Liệt hỏa sơn] tăng gấp đôi, ngươi chắc chắn muốn vào sao?
- Hả?
Trần Thư hơi sững người, thoáng chốc nghĩa tới đặc quyền mà trước đó Diệp Thanh cho hắn:
Ngoài vé giảm giá vào cửa của Dị Không Gian giảm 90% thì [Sí Liệt hỏa sơn] tăng gấp bội.
- Ta tới thăm Diệp lão đầu, không vào Dị Không Gian!
Trần Thư cất kỹ thẻ căn cước, cất bước tiến vào bên trong tiểu trấn.
- Cần phải báo cho cấp trên không?
Binh sĩ mở miệng nói, trong mắt có chút thận trọng.
- Chắc chắn là có rồi!
Một tên khác binh sĩ gật đầu nói:
- Phía chính phủ có quy định, bất kỳ nhân vật nguy hiểm nào đến tiểu trấn của Dị Không Gian, đều phải kịp thời thông báo lại!
Hai người liếc nhau, báo tin tức Trần Thư lên.
...
- Tu sửa nhanh thật đấy!
Trần Thư một mình đi tại trên con đường ở tiểu trấn, hai bên đủ loại kiến trúc cao chót vót, toàn bộ tiểu trấn trông rất ra dáng, mỗi công trình đều cực kỳ hoàn thiện.
Hai năm trước, [Sí Liệt hỏa sơn] xuất hiện, không gian bên ngoài tiểu trấn vẫn chưa được xây dựng nên.
Những người đi qua đường đều nhao nhao nhìn qua, hình như cảm thấy Trần Thư là khá quen, nhưng lại không thể tin được.
- Ngươi là quán quân Trần Thư ư…
Cuối cùng, một tên nam sinh nhịn không được mở miệng hỏi, trong mắt có vẻ tò mò.
Trần Thư nghe vậy cười một tiếng, nhìn về phía đám người chung quanh, nói:
- Không sai, chính là tại hạ!-
Hắn nhắm mắt lại, đồng thời mở ra hai tay, chuẩn bị nghênh đón sự sợ hãi thán phục cùng những lời ca ngợi.
Nhưng mà, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không hề có ai đáp lại.
- Chuyện gì thế này? Ta hết thời rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận