Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1791: Kế hoạch chạy trốn của Trần Thư

Mà bên cạnh hắn, là một người con trai tuổi xấp xỉ hắn và một cô gái nhìn như còn là học sinh.
Những người khác đều nhìn với ánh mắt kính ngưỡng, không tự chủ mà tự giác nhường đường.
Đó chính là Trần Thư vừa trở về tự dị không gian!
Động tác của hắn bình tĩnh, khiến ngưỡi thợ săn cảm thấy an toàn không ít, các hung thú cường đại có chạy trối chết, không rãnh quan tâm đến những người còn lại.
Trần Thư ho khan một tiếng, nói:
- Thanh Tuyết, theo ta mấy tháng, đã hiểu được gì chưa?
Vương Thanh Tuyết suy tư một chút, mở miệng nói:
- Hung thú vốn cũng không có gì đáng sợ, còn ăn rất ngon.
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trợn to nhìn về phía nàng, nhịn không được lại nuốt một ngụm nước miếng.
- Ặc… Trừ việc phải ăn ở bên ngoài, chúng ta còn phải có cảm nghĩ gì à?
- Ừm…
Vương Thanh Tuyết chuyển mắt, lại nói:
- Thầy Thẩm là một con gà yếu ớt.
- Năng lực lĩnh hội này…
Vẻ mặt Trần Thư ngưng trọng sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Thanh Tuyết, nói:
- Tương đối tốt!
- ...
Vương Thanh Tuyết cười một tiếng, không ngờ sẽ được Trần Thư khen, Trương Đại Lực bên cạnh bĩu môi, nói:
- Ta nói này Trần Thư, đức tính tôn sư trọng đạo này của ngươi sẽ không truyền lại chứ?
- Tội phạm không có đức tính này không phải là học sinh ngoan!
Trần Thư liếc hắn một cái, tiếp tục cười nói:
- Thanh Tuyết, ngoài chuyện này ra, còn có thu hoạch nào không?
Sau đó, Vương Thanh Tuyết tiếp tục kể về kĩ năng chiến đấu mà nàng tự mình học được và tập tính của các hung thú Đại Xa, đặc điểm tác chiến, rõ ràng là đã chăm chỉ học một hồi.
- Không tồi.
Trần Thư không tiếc lời khen ngợi, nói:
- Hung thú không đáng sợ, chỉ là mấy con gia súc mà thôi.
Vương Thanh Tuyết gật đầu, thu hoạch lớn nhất là nỗi sợ hãi đối với hung thú của nàng ta đã tan thành mây khói, bất cứ ai nhìn thấy mấy vạn con hung thú bị tàn sát giống như giết con sâu con kiến, trong lòng sẽ trở nên lãnh đạm.
- Chúng ta về đến nhà rồi!
Ba người không sử dụng thuấn di, mà ngồi Slime thong dong trở về.
- Trần Bì, tuyết hôm nay lớn quá…
Trương Đại Lực nhìn bốn phía tuyết lớn đầy trời, trong mắt có một chút nghi ngờ không giải thích được.
- Đúng là hơi lớn.
Trần Thư sờ sờ cằm, nói:
- Chỗ này là phương nam, theo lý mà nói sẽ không xảy ra chuyện này.
- Không phải là xảy ra biến cố gì chứ?
- Chắc là không đâu, nếu có thì chính phủ đã sớm thông báo cho nhân vật quan trọng như ta rồi.
- ...
Ba người phi hành trong không trung, mặc dù nhiệt độ giảm rất nhanh, nhưng bọn họ khoác đồng phục bệnh nhân nên không cảm nhận được gì.
Hai tiếng sau, ba người về đến thành phố Nam Giang.
- Thanh Tuyết, nhớ phải nỗ lực tu luyện, không được buông lỏng, mục tiêu của ngươi không chỉ là một thành phố Nam Giang cỏn con dâu.
Trần Thư xoa đầu Vương Thanh Tuyết, trong mắt hiện lên một chút kỳ vọng
- Đươc, ta sẽ cố gắng học tập Trần Thư ca ca!
- Được, chỉ cần ngươi đủ thực lực, ca ca sẽ đích thân tăng danh hiệu tội phạm Nam Giang cho ngươi..
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt Vương Thanh Tuyết chấn động, dường như nhận được sự khích lệ to lớn, không ngừng gật gật đầu.
Trần Thư lại nói thêm một câu:
- Ngoài ra, nhớ cho Khế Ước Linh ăn thức ăn đúng giờ, hết rồi thì tìm Đại Lực mà lấy.
Tính ra trong vòng hơn một tháng, Trương Đại Lực cũng thuận tiện tạo cho Vương Thanh Tuyết một thực đơn mới.
Vương Thanh Tuyết gật đầu, sau đó hạ xuống trước cửa nhà của mình, đồng thời hướng nhìn hai người vẫy vẫy tay.
- Vẫn còn cần phải trưởng thành…
Trần Thư lắc đầu, cùng Đại Lực đi thẳng đến tiểu khu.
Trương Đại Lực mở miệng nói:
- Trần Bì, ngươi có cảm thấy bầu không khí trong nước có chút khác thường không?
- Sắp sang năm mới rồi, có chút không khí không phải là điều bình thường sao?
- Không phải, trên phố có rất ít người, hơn nữa đều rất gấp gáp, làm ta cũng có chút căng thẳng.
- Đều đi vào Dị không gian kiếm vật tư rồi.
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ngươi không nhận ra trong các Dị không gian náo nhiệt hơn nhiều sao?
Mặc dù hắn rất mong chờ vào Dị không gian, nhưng hắn cũng ý thức được, thế cục trở nên căng thẳng hơn rồi.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc đã về đến nhà của mỗi người.
- Cha mẹ, con về rồi.
Trần Thư mở cửa thì nhìn thấy phụ thân đang xem tivi ở phòng khách, sắc mặt rất nghiêm túc.
- Nhi tử? Về rồi à? Mau ra đây xem tin tức mới!
-Vâng? Sao thế? Trong làng phát đạn hạt nhân sao?
-??
Phụ thân liếc hắn một cái, nói:
- Bớt nói linh tinh, là chính sự!
Trần Thư nhìn về phía tivi, một dòng tiêu đề nổi bật trên đó hấp dẫn Trần Thư.
“80% hung thú của Lam Tinh đã tập hợp thành Liên minh tự do, liên minh sẽ trải qua cuộc chiến sống còn.”
Mặc dù Liên minh tự do đã biến mất, nhưng các thế lực còn lại có thể biết động tĩnh của hung thú, tính ra đại khái tình hình của Liên minh tự do.
Sự thật là, hung thú cũng không có ý định che giấu, muốn cố ý đả kích sĩ khí của loài người.
- Hả? Nhanh vậy sao?
Sắc mặt Trần Thư chấn động, lẩm bẩm nói:
- Các quốc gia lớn chống đỡ không nổi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận