Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 487: Ngươi đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?

- Không chừng Tiểu Hoàng và Husky đói quá không chịu được.
Vừa dứt lời, hắn liều triệu hồi Husky ra.
- Gâu
Husky nhảy qua nhảy lại, trông vô cùng hiếu động.
- Trần Bì, Husky của cậu, hình như miệng hơi tím?
Trần Thư hơi giật mình, nhìn về phía Husky.
Quả nhiên môi của nó có hơi tím, giống như thể bị nhiễm độc.
- Không sao đâu, ta sẽ mua son về bôi qua.
- Hả?
Trương Đại Lực sững sờ nhìn, bây giờ chữa bệnh đều qua loa như vậy sao?
Hắn sờ lên đầu con chó, đi theo chủ như vậy, sao ngươi lại sống sót đến bây giờ?
- Ai lại để cho con chó ngốc này ăn phải dược liệu bừa bãi!
Trần Thư lắc đầu, có chút đau lòng.
Trước đó, Husky đã nuốt phải tất cả dược liệu mà Ngự Thú Đoàn của Triệu Dũng để lại.
Bây giờ xem ra, e là trong số đó có dược liệu thuộc tính độc cấp Bạch Ngân.
Nó cần phải mất một thời gian để các chất độc được tiêu hóa và phân hủy.
Trương Đại Lực tập trung vào việc nấu nướng, Trần Thư chuẩn bị chế tạo Hỏa Diễm Dược Tề.
Một vài phút trôi qua.
Trước mắt Trần Thư xuất hiện một bình Hỏa Diễm Dược Tề.
Ngay sau khi chế tạo hoàn thành, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh nhắc nhở.
- Mức hiệu quả bổ sung của cấp Tông Sư: Tăng ngẫu nhiên một kỹ năng có thuộc tính Hỏa Diễm lên cấp 1-3! Một Khế Ước Linh chỉ có thể dùng một bình!
Trần Thư hơi giật mình, ngay sau đó trợn tròn hai mắt.
- Chết tiệt, bá đạo như vậy sao?
- Thế nào?
Trương Đại Lực đang nấu ăn, vẻ mặt khó hiểu quay lại nhìn.
Trần Thư nhẹ giọng nói:
- Không có gì, ta có chút bệnh.
- ...
Khoé miệng hắn nở một nụ cười, trực tiếp bắt lấy Husky, suy nghĩ xem có nên cho nó dùng hay không. Bây giờ kỹ năng thuộc tính Hỏa của Husky chỉ có một cái Hỏa Diễm Oanh Kích, nếu như tăng lên thì dường như không có chút lời lãi nào.
- Nếu không thì chờ một chút xem?
Trần Thư sờ lên cằm, cuối cùng cất Hỏa Diễm Dược Tề đi.
Trong một ngày, Trương Đại Lực đã sơ chế xong các nguyên liệu nấu ăn, cất vào tủ đông.
- Mệt thật!
Trương Đại Lực thảo phào nhẹ nhõm, mở miệng nói:
- Nếu như không phải lịch sử ghi chép thì ta còn nghĩ rằng kim tự tháp là do hôm nay ta xây dựng.
- ...
Trần Thư mở miệng nói:
- Đại Lực, để bày tỏ lòng cảm tạ, tối nay ta mời ngươi đi ăn!
- ?
Trương Đại Lực giật giật khóe miệng nói:
- Vậy ta cũng cảm ơn ngươi!
Hắn ta nhìn về phía những nguyên liệu còn lại, nói:
- Không phải có sẵn đây sao? Khế Ước Linh có thể ăn, chúng ta cũng có thể ăn!
- Ngươi để Trần Thư ta ăn thức ăn của chó?
Trần Thư mở to mắt, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Sau hai phút đồng hồ.
- Thơm thật đấy!
Trần Thư một mặt hưởng thụ, hận không thể mang đồ ăn trong tủ đông ra ăn cho hết.
Hương thơm thật sự có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt!
Trương Đại Lực cười nói:
- Đúng rồi, Trần Bì, ngươi trở về thành phố Nam Giang sao?
- Ngươi muốn về à?
- Ừm, bây giờ đã là tháng tám, ta muốn về thăm nhà một chút.
- Được, ngày mai xuất phát liền!
Trần Thư gật đầu một cái, bây giờ hắn cũng không có chuyện gì ở Kinh Đô nữa rồi.
Trong ánh mắt hắn có chút hoài cổ, nói:
- Ta nghĩ người dân Nam Giang đã rất nhớ ta rồi!
- Ngươi chắc chắn chứ?
Trương Đại Lực nhướng mày, ngươi đúng là không tự biết mình!
- Phương Tư tỷ đâu? Có về không?
- Có thể nàng bận một chút, không thể đi xa.
Dù là Chân Bảo hay các loại dược liệu khác thì cũng cần một khoảng thời gian để xử lý.
- Được, vậy sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phương Tư lái xe, chở cả hai người bọn họ đến sân bay.
Trương Đại Lực mở miệng hỏi:
- Phương Tư tỷ, ngươi thật sự không muốn quay về thăm nhà một chút sao?
Phương Tư nói:
- Không quay về, ta còn phải bán đồ, hơn nữa đạo sư có thể có một nhiệm vụ giao cho ta.
- Đúng rồi, Phương Tư tỷ, cái này cho ngươi.
Trần Thư lấy ra một bình Hỏa Diễm Dược Tề, trực tiếp đưa cho Phương Tư.
Hắn hiện tại không có ý định đưa cho Husky nuốt, không bằng đưa Dược Tề cho Phương Tư.
Phương Tư mở miệng hỏi:
- Hỏa Diễm Dược Tề? Có tác dụng gì sao?
Đối phương biết rằng Xích Viêm Long của nàng chứa đầy Dược Tề, không thể cho một thứ vô dụng được.
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Đồ chơi nhỏ thôi, có thể nâng cao trình độ của một kỹ năng thuộc tính Hỏa.
- Hả?
Sắc mặt Phương Tư khẽ giật mình, trong nháy mắt có chút thất thần.
- Ngươi nghiêm túc chứ?
Vẻ mặt nàng kinh ngạc, nhìn đi nhìn lại bình Dược Tề bên cạnh mình.
Cuối cùng, Phương Tư cẩn thận cất bình Dược Tề đi.
Mặc dù trong lòng vô cùng tò mò về Dược Tề của Trần Thư, nhưng nàng cũng không nhiều lời.
Nếu Trần Thư muốn nói chuyện, nàng sẽ nguyện ý lắng nghe, còn nếu như không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
Hai tiếng sau,
- Chú ý an toàn!
Phương Tư dặn dò một cậu, đưa cả hai đến cửa sân bay thành công.
- Đúng rồi, hai người lấy vé khi nào vậy?
Trần Thư mở miệng nói:
- Đại Lực? Chúng ta đợi bao lâu nữa thì có vé?
Trương Đại Lực sững sờ nói:
- Vé gì?
- ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận