Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 511: Ba người chúng ta đi cạnh nhau, sao có thể phân biệt được ngươi là người hay là chó (2)

- Hôm nay không tham gia lễ khai giảng, chúa Jesus cũng không thể đánh thức ta, tội phạm Nam Giang nói vậy!
Hắn trở mình, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.
- Có lý, vậy thì không đi nữa!
Đột nhiên, có ba bóng đen đánh tới, trực tiếp từ trên cổ của bọn họ duỗi vào, sau đó đi ra từ ống quần. Ba người bị bóng đen cưỡng chế trói lại.
- Con mẹ nó!
Cảm giác treo lơ lửng giữa trời khiến cho Trần Thư lập tức tỉnh táo.
Hắn vừa mở mắt ra nhìn thì chỉ thấy da của mình đang dính vào chân một con Hắc Sắc Tri Chu, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn tê cả da đầu.
Ở phía trước, một con Tri Chu khổng lồ đang treo lơ lửng bên ngoài ban công của tòa nhà 1, cái đầu gớm ghiếc của nó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Có vài phòng ký túc xá đang có sinh viên. Bọn họ vốn dĩ bị tiếng động này đánh thức nên có chút khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy Hắc Sắc Tri Chu thì lập tức im miệng không dám nói gì.
Rầm!
Hắc Sắc Tri Chu rơi ầm xuống đất, ba người cũng trượt xuống dọc theo chân nhện.
- Liễu… Liễu lão sư…
Trần Thư lập tức nhìn thấy Liễu Phong, rõ ràng Hắc Sắc Tri Chu chính là một trong những Khế Ước Linh của hắn ta.
- Ba người các ngươi ngủ ngon quá nhỉ!
Liễu Phong nhìn tới nhìn lui, biểu cảm vô cùng kỳ lạ, hắn ta nói:
- Hai người các ngươi mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần đi ngủ ư? Sở thích biến thái gì đấy!
Chỉ thấy Trần Thư mặc quần áo ban đầu, mà A Lương và Vương Tuyệt lại mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần kỳ lạ.
- Bà mẹ nó, sao ta lại mặc bộ đồ này?
Hai người cùng nhau kinh hô, trong mắt có vẻ khó tin.
Liễu Phong nói:
- Hôm nay là lễ khai giảng, các ngươi nhất định phải tham gia. Ta đích thân tới đón các ngươi!
- Lão sư, ta muốn thay quần áo khác, hơn nữa còn cần tắm rửa…
A Lương cũng đã tỉnh táo lại, hắn ta mở miệng cầu xin.
- Không có thời gian giải thích, các ngươi nhanh lên!
Liễu Phong từ chối thẳng thừng thỉnh cầu của A Lương. Hắn ta nhảy lên đứng vững vàng trên bụng Tri Chu.
Bọn họ lần lượt bị treo ở trên một cái chân nhện, lại kết hợp với bộ quần áo của bệnh nhân tâm thần thì lộ ra vẻ vô cùng kỳ lạ.
Bùm bùm bùm!
Một lát sau, tám chân của Tri Chu lắc lư cực nhanh. Quả không hổ danh là Hoàng Kim Cấp, tốc độ nhanh kinh khủng.
- Không phải chứ! Đại lão! Hôm nay là lễ khai giảng, ta sẽ bị “Xã Tử” mất! (2)
(2) 社死 (Xã Tử) viết tắt của 社会性死亡 (Xã Hội Tính Tử Vong) là từ giới trẻ dùng trên internet có nghĩa là cái chết xảy ra do bị mất mặt trước đám đông đến mức muốn tự đào lỗ chôn mình mà chết đi. Từ này còn có một nghĩa khác nữa là sau khi bị bạo lực internet thì bị chặn các loại lui tới, danh dự bị phá tan tành.
Vương Tuyệt đón gió lạnh, nắm chặt chân nhện mà mở miệng gào thét:
Mẹ nó, sao hắn ta lại vô duyên vô cớ mà mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần vậy?
A Lương cũng đau khổ cầu xin nhưng Liễu Phong hoàn toàn dửng dưng.
Cơ thể của bọn họ lạnh, nhưng trong lòng còn lạnh hơn!
- Trần Thư, chuyện gì thế này?
Hai người hướng mắt nhìn sang Trần Thư rồi mở miệng hỏi.
- Ừm… Đây là quà ta tặng các ngươi nhân dịp khai giảng đầu năm…
Trần Thư nói:
- Lúc ấy các ngươi đều say rồi nên ta đặc biệt giúp các ngươi mặc vào…
- Con mẹ nhà ngươi!
Hai người hét lên.
Bọn họ muốn cởi quần áo ra trước nhưng Hắc Sắc Tri Chu luồn qua đồng phục bệnh nhân mới có thể mang theo bọn họ.
Một khi cởi quần áo ra thì bọn họ sẽ trực tiếp bị quật bay, cộng thêm việc tốc độ di chuyển nhanh như vậy thì cũng tương đương với việc nhảy ra khỏi máy bay mà không có dù. Không phải đang nói linh tinh sao?
Trần Thư an ủi:
- Không có việc gì, nhịn một chút là sẽ qua hết!
Nhớ lại ngày đó, lúc thi tốt nghiệp trung học, hắn và Lão Tạ, Tiểu Tinh đều mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần, bọn họ cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Xem ra hai người còn phải luyện tập nhiều vào!
Vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn vào tổ chức!
- Sẽ qua? Mẹ nó, ngươi đang nói là thời gian trôi qua hay là chúng ta qua đời vậy hả?
Đúng lúc này, Hắc Sắc Tri Chu nhảy lên một cái rồi cẩn thận rơi xuống trên thao trường số 1.
Bởi vì Tri Chu xuất hiện cho nên toàn bộ tân sinh viên đều quay đầu nhìn lại, đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần của hai người.
Ba người trượt theo chân nhện mà rơi xuống đất!
A Lương và Vương Tuyệt lập tức cởi bộ quần áo của bệnh nhân tâm thần. May mà bên trong bọn họ vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua.
Nhưng đã quá muộn, không ít người đều móc điện thoại ra và chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này!
“Xã Tử” luôn đến một cách bất ngờ không kịp chuẩn bị!
Ánh mắt của hai người u oán, bọn họ nhìn về phía Trần Thư rồi nói:
- Mẹ nó! Ba chúng ta đi bên cạnh nhau, sao có thể phân biệt được ngươi là người hay là chó! (3)
(3) Cải biên từ một câu trong木兰诗 (Mộc Lan Thi, Bài ca về nàng Hoa Mộc Lan):
双兔傍地走, 安能辨我是雄雌? (Lưỡng thố bàng địa tẩu, An năng biện ngã thị hùng thư?)
Tạm dịch: Hai con thỏ chạy song song nhau thì sao có thể nhận ra con nào là đực con nào là cái. Ở đây, Vương Tuyệt và A Lương đang chửi Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận