Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1593: Thông cáo thế giới đánh chết đại BOSS sao?

- Được!
Một nam tử gật đầu, bắt đầu bắt tay vào sắp xếp phòng thủ.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Trần Bì, đi theo ta, đám Phương Tư đều đang chờ ngươi.
Hai người rời xa cửa thông đạo, đi về phía tiểu trấn.
Mười phút đồng hồ sau.
Trong tửu điểm duy nhất trên tiểu trấn.
- Trần Thư, ngươi không sao chứ?
Phương Tư thần sắc kích động, khóe miệng nhịn không được giương lên.
- Phương Tư tỷ, ta đã nói rồi, không cần lo lắng.
Tạ Tố Nam nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Người tốt sống không lâu, tai họa lưu lại ngàn năm, hắn muốn xảy ra chuyện cũng không được.
Những người còn lại đều tán thành, nhưng trên mặt đều mang nụ cười, rõ ràng nhìn thấy Trần Thư có thể trở về, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Đúng rồi, Trần Bì, Cửu Vĩ Hồ sao rồi?
Liễu Phong mở miệng hỏi:
- Đã giải quyết ư?
- Chỉ là Cửu Vĩ Hồ…
Trần Thư ho khan một tiếng, con ngươi đảo một vòng, vừa chuẩn bị nói chuyện đãbị cắt ngang.
Liễu Phong thản nhiên nói:
- Ngươi còn khoác lác, ta đốt chết ngươi!
- ...
Trần Thư nháy mắt thần tình trì trệ, có thể đừng trực tiếp như vậy được không…
- Được rồi…
Trần Thư thở dài, thành thành thật thật nói chuyện đã xảy ra.
Tạ Tố Nam hoảng sợ nói:
- Ngươi nhặt được một Hoàng Kim Quân Vương?
- Ngạc nhiên không!
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Cái này ta gọi là chiến thuật! Trí thông minh quá đẳng cấp, không còn cách nào.
- Nhân họa đắc phúc đúng không?
Ánh mắt tất cả mọi người thèm muốn, giá trị của một Hoàng Kim Quân Vương có mấy chục tỷ, đã là một con số trên trời rồi.
- Nói như vậy, con hồ ly vẫn chưa được giải quyết?
Liễu Phong cũng không có để ý đến Hoàng Kim Quân Vương, trọng điểm vẫn là đại hung cấm vụ kia.
- Chưa…
Trần Thư lắc đầu, mang theo ngưng trọng nói:
- Hơn nữa ta còn bị đánh dấu.
- Đừng lo lắng.
Liễu Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Nếu Ám Vương để ngươi rời đi, chứng minh bọn chúng sẽ không để Cửu Vĩ Hồ sống sót đi tới Lam Tinh.
Trần Thư gật đầu một cái, trong lòng miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.
Lão gia tử xem như là đệ nhất cường giả, đối phó với một đại hung mất lý trí, tất nhiên là chắc chắn được rồi.
- Được rồi, sắp đến tết rồi.
Liễu Phong đứng dậy, nói:
- Các ngươi mau chóng trở về nhà đi, tiểu trấn này không cần các ngươi trấn giữ.
Mặc dù xuất hiện chuyện khó khăn trắc trở, nhưng trước mắt, hình như đều được giải quyết viên mãn rồi.
Từ Tinh Tinh mở miệng hỏi:
- Lão sư, thật không cần ư?
- Không bao lâu nữa ta cũng sẽ rời đi thôi.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Yên tâm đi, thế cục vẫn đang ổn định.
Mọi người gật đầu một cái, không có dự định ở lại lâu, huống chi cho dù là xảy ra chuyện, bọn hắn cũng có thể nhanh chóng chạy về.
...
Cửa tiểu trấn.
- Trần Thư, ngươi mang Phương Tư tỷ cùng lão Tạ đi về trước đi, ta tiễn lão Vương cùng A Lương.
Từ Tinh Tinh triệu hoán ra biến dị Lôi Điểu.
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngươi có phi hành quyền ư?
- Tất nhiên, ta cùng Liễu lão sư đã xin qua, tạm thời có thể bay.
Từ Tinh Tinh gật gật đầu, ngay sau đó cưỡi lên Lôi Điểu.
Mà Vương Tuyệt cùng A Lương cũng đi theo, hai người đều là người phương bắc, đương nhiên không có khả năng ở thành phố Nam Giang thị ăn tết.
- Đi thôi!
Ba người nhìn phía dưới phất phất tay, Lôi Điểu vội vã rời đi, chỉ để lại một đạo quỹ tích màu vàng chói mắt.
Vốn dĩ lôi đình màu xanh lam đã biến thành màu vàng, hơn nữa tràn ngập long uy!
- Con chim này…
Phương Tư ngắm nhìn biến dị Lôi Điểu, trong mắt tràn đầy cảm thán.
Cho dù nó không sử dụng kỹ năng, tốc độ cũng có thể so với hoàng kim nhất tinh, có thể nói là tiềm lực vô hạn.
- Sau này phải ôm chặt bắp đùi Tiểu Tinh.
Trần Thư cũng nhìn về phía thân ảnh của Lôi Điểu, nói:
- Vạn nhất xuất hiện đại nguy cơ gì, chúng ta trực tiếp đi lánh nạn.
- ...
Phương Tư trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Chưa gì đã nghĩ đến chuyện chuồn đi rồi sao?
- Không chuồn thì biết làm thế nào?
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Đánh không được thì bỏ chạy, là tín điều trong cuộc đời ta!
Dứt lời, hắn triệu hoán ra Tiểu Hoàng, gọi hai người đi lên.
Ba người rời khỏi Ma Đô, đi thẳng đến thành phố Nam Giang…
Lúc chạng vạng tối, Trần Thư đã đến tiểu khu an cư của thành phố Nam Giang.
- Phương Tư tỷ, lại sắp hết năm rồi…
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nhảy về phía trước một cái, rơi trên mặt đất, đồng thời thu hồi khế ước linh của mình.
- Đúng vậy.
Phương Tư cũng vững vàng rơi xuống đất, nói:
- Thời gian trôi qua thật nhanh…
Đang lúc hai người lúc cảm khái, thần sắc thoáng chốc giật mình, ngay sau đó tâm thần kịch chấn!
Grào!
Một tiếng kêu rên vô cùng tuyệt vọng xuất hiện, vang vọng bên tai hai người, giống như có một sinh linh khủng bố đi tới phần cuối của sinh mệnh.
Không chỉ bọn hắn, mỗi người bên trên Lam Tinh đều nghe được một tiếng kêu rên này.
Trong lúc nhất thời, toàn cầu đều ngây ngẩn cả người, không rõ xuất hiện biến cố gì.
Nhưng cũng có vài cường giả ngoại quốc hiểu rõ tình hình thần sắc kịch chấn, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía đông xa xôi.
- Hả?
Trần Thư chỉ cảm thấy âm thanh vô cùng quen thuộc, ngay sau đó, thân thể của hắn xuất hiện một đạo tử quang, nháy mắt tan thành mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận