Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1158: Phương Tư tỷ, Trần Thư có phương diện nào tốt không?

Xem ra người của Hoa Quốc chỉ có cơ thể khỏe mạnh thôi, Khế Ước Linh thì có vẻ khá bình thường.
một vài tuyển thủ của nước nhỏ vì chưa hiểu rõ Trần Thư nên không đánh giá cao hắn lắm, họ đều cho rằng Takahashi Ichisuke sẽ giành được thắng lợi.
- Tên này chắc định đấu một vòng rồi đi.
A Lương ngáp một cái, nói.
- Các ngươi đoán sẽ đánh trong bao lâu?
- Hai phút.
Trông Vương Tuyệt bình tĩnh vô cùng, hắn ta nói.
- Ta cược một hòm thuốc uống, các ngươi cược không?
- Bỏ đi.
Khóe miệng mọi người giật giật, họ từ chối rất quả đoán. Cái thứ này sợ là càng uống thì càng không tỉnh tháo nhỉ.
- Ta cược một phút.
Lúc này, một tuyển thủ đến từ Hắc Châu nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, hắn ta đi thẳng tới, nói.
- Cùng lắm là hắn kiên trì được một phút.
- Một phút thì ngắn quá.
Cơ Phong lắc đầu, nói.
- Người anh em, không ngờ ngươi cũng đánh giá cao Trần Thư vậy hả?
- Hả? Trần Thư cái gì cơ?
Người dó đơ ra, nói.
- Ý ta nói hắn sẽ thua trong thời gian chưa đến một phút.
- ….
Khóe miệng A Lương và mấy người khác đều giật giật, tên này thuộc loại chưa tỉnh ngủ rồi.
- Ngươi không cho rằng người đứng đầu Hoa Quốc kém cỏi thật đó chứ?
Cơ Phong quay đầu lại, đến cả người kiêu ngạo như hắn ta mà còn chỉ giành được hạng ba, xem thường Trần Thư như vậy đúng là gián tiếp tát vào mặt hắn ta mà.
- Đẳng cấp đánh giả tiềm lực thấp quá.
Tuyển thủ Hắc Châu đó bình tĩnh nói.
- Nếu để ta ra tay thì ba mươi giây là đủ rồi.
- Cũng kha khá rồi đấy.
Vương Tuyệt lắc đầu, hắn ta bị tên kia làm cho không biết nói gì luôn rồi.
Hắn ta trợn tròn mắt lên, cứ như là đang suy nghĩ điều gì đó vậy. Hắn ta nói.
- Hay là chúng ta cược một ván xem sao nhé?
- Ngươi muốn cược thế nào?
Tuyển thủ Hắc Châu đó thấy phấn khích ngay.
- Cược nhỏ quá ta không chơi đâu nhé.
Vương Tuyệt cười, nói.
- Chúng ta đừng chơi lớn quá, một tỷ thì sao?
- ??
Tuyển thủ Hắc Châu đó nín thở một cái rồi nói tiếp.
- Hay là cược mười tỷ đi, một tỷ với mười tỷ cũng không khác nhau lắm.
- Hả?
Ngay lập tức, mọi người đều quay ra nhìn, ánh mắt họ đầy vẻ kinh ngạc, Hắc Châu có người giàu có vậy sao?
Thế nhưng câu tiếp theo của hắn ta thì lại hiện mọi người “xì” một cái.
Tuyển thủ Hắc Châu đó hắng giọng, nói.
- Vì ta không có.
- ….
Khóe miệng Vương Tuyệt giật giật, nói.
-Thế thì thôi đi.
- Ngươi tưởng một tỷ muốn lấy ra là lấy ra được chắc.
Tuyển thủ Hắc Châu nói, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Thời đại này một tỷ là số tiền muốn là có được à?
Với Bạch Ngân Ngự Thú Sư mà nói, một tỷ tương đương với một món báu vật đấy, đó là một khoản tiền tương đối lớn đấy.
Người có thể lấy được một tỷ ra một cách dễ dàng, hoặc là thiên tài của gia tộc lớn, hoặc là tội phạm, như Trần Thư vậy.
Vương Tuyệt mím miệng, nói.
- Thế mà ngươi còn bảo cược nhỏ thì không chơi? Giả vờ cái gì thế?
- Ngươi?
Tuyển thủ Hắc Châu có vẻ không vui lắm, hắn ta nói.
- Ta chỉ có cái này thôi, một tài liệu cốt lõi của Hoàng Kim Lãnh Chúa.
- Được rồi, vậy thì cược.
Vương Tuyệt gật đầu liên tục, nói.
- Ta cược năm trăm triệu nhé, cược Trần Thư sẽ thắng trong năm phút, nếu thất bại thì năm trăm triệu thuộc về ngươi.
- Ngươi có nhiều tiền vậy thật sao?
- Yên tâm, ta là học sinh của Hoa Hạ học phủ.
Vương Tuyệt lại nói tiếp.
- Cho dù có bán trường thì ta cũng sẽ trả đủ cho ngươi.
- …
Khóe miệng A Lương và mấy người kia đều giật giật, hắn ta học thói xấu của Trần Thư rồi sao?
Phương Tư lắc đầu, nói.
- Vương Tuyệt, ngươi có thể học cái gì tốt của Trần Bì được không?
Vương Tuyệt nghe vậy mà thấy kinh ngạc, hắn ta hỏi rất thật lòng.
- Phương Tư tỷ, Trần Thư có cái gì tốt sao?
- …
Phương Tư trợn tròn mắt lên, nàng ta thấy cạn lời.
Đúng lúc này, màn bảo hộ trên đài tỉ thí được rút đi, Khế Ước Linh của hai bên đang chuẩn bị tác chiến.
- Xì xì xì.
Con Ngũ Thủ Đại Xà gầm lên, cơ thể của nó được phủ lên bởi một vầng sáng u tối, nó xông tới với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, con Hắc Sắc Đại Khuyển và Cự Ngạc cũng nhảy lên, chúng lần lượt nhảy lên một trong năm cái đầu của con rắn.
Hiển nhiên là ba con Khế Ước Linh đều thuộc hệ cận chiến, hơn nữa đều thiên về tấn công, có thể nói đây là một đội ngũ sắc như dao vậy.
Đối diện với đội hình tấn công mạnh thế này, Khế Ước Linh của Trần Thư bình tĩnh vô cùng.
- Ồm ộp.
Tiểu Hoàng vẫn đang ngủ khò khò, nó làm ngơ kẻ địch luôn.
Còn về Husky, nó đang thử dùng chân mình đá lên đầu, bắt đầu nghiên cứu cách đánh nhau với chính mình.
Cuối cùng là con thỏ bé, nó đang cong mông lên, cong lên giữa đám đông, điều này khiến tên biến thái cũng phải thấy nó biến thái.
Nhưng ba con Khế Ước Linh đều chưa là gì cả, quan trọng nhất là Trần Thư đang đứng trên đài tác chiến kìa.
Tên này đang ngẩn người ra, thỉnh thoảng cười hi hi một cái, nghe mà khiến người ta sởn cả da gà.
- Mẹ nó, lại bị điên rồi à.
Liễu Phong gặp cảnh này, hắn ta vò đầu, lúc quan trọng thì lên cơn, hắn đang đùa đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận