Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 221: Kẻ giàu có ác độc (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Thẩm Vô Song ở bên cạnh đấm cho hắn một cái, nói.
- Ta sẽ thấy biết ơn thay nhân dân cả nước nếu ngươi không đến nữa đấy, không có mấy cái Dị Không Gian đâu mà ngươi cho nổ.
Một đám người đi vào trong Băng Cốc Trấn, chuẩn bị hôm nay sẽ nghỉ ở đây một đêm, sáng mai rồi về trường sau.
Thẩm Vô Song vội vàng gọi điện cho các vị phụ huynh, báo bình an cho họ.
Mọi người hoạt động tự do.
Đa số mọi người đều về khách sạn, bầu không khí căng thẳng của Dị Không Gian khiến bọn họ căng thẳng kinh khủng, thả lỏng một cái là họ cảm nhận được sự mệt mỏi.
Đương nhiên, ba người bọn Trần Thư thì hào hứng đến Hiệp hội Ngự Thú Sư.
- Gia nhiệm vụ.
Tay trái của Trần Thư cầm túi, tay phải vẫy vẫy, nói rất hào sảng.
Các Ngự Thú Sư trong sảnh đều quay ra nhìn.
Ai cho tên này nói to tiếng thế? Chỉ sợ người khác không ngeh thấy.
Khi thấy cái túi trong tay hắn, họ đều trợn tròn mắt lên, khóe miệng giật giật.
Hiệp hội Ngự Thú Sư bây giờ đã phải nhận đặc sản địa phương rồi sao?
Nhân viên ở đó kiểm tra thân phận của Trần Thư rồi nói.
- Xin hỏi mấy người đang nộp cho nhiệm vụ Thu thập Băng Diệp Hoa hay là Săn Hống Sư?
- Mấy nhiệm vụ cấp thấp gì thế? Chưa nghe nói bao giờ.
Trần Thư chìa hai tay ra, nhướng vai.
- Lão Tạ, Tiểu Tinh, hai người đã bao giờ nghe nói đến hai nhiệm vụ này chưa.
Hai người họ lắc đầu.
- Không biết, nhiệm vụ cấp thấp thế này thì ai mà làm?
Thấy ba người họ người xướng người hòa, mặt nhân viên đó như đen lại vậy.
Mẹ nó chứ đây là nhiệm vụ lúc trước mấy người nhận mà được không?
Trần Thư lên tiếng.
- Bọn ta muốn nộp cho nhiệm vụ Băng Sương Cự Lang Lãnh Chúa.
- Lãnh Chúa? Các ngươi làm được rồi sao?
Nhân viên đó trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không tin.
- Đơn giản ấy mà, có tay là được.
Trần Thư lấy ra một quả tim từ trong túi, trên đó có dùng loại giấy đặc biệt để bọc thế nhưng nó vẫn tỏa ra khí lạnh thấu cả tâm can.
Ngay lúc đó, tất cả các Ngự Thú Sư đều đứng lên, quay ra nhìn.
- Đó là tim Băng Sương Cự Lang thật sao?
- Mẹ nó, một đám Ngự Thú Sư thực tập mà săn thành công sao?
- Chuyện gì thế? Học sinh bây giờ giỏi đến mức này rồi sao?
Nhân viên đó cũng nuốt nước bọt, đây là nhiệm vụ treo thưởng hẳn bốn trăm vạn đấy.
- Ấy…
Trần Thư cau mày lại, thở dài.
- Ngươi nói ta nên nộp trái tim này hay là nộp cái này nhỉ?
Nói xong Trần Thư lại lấy một quả tim khác ra từ trong túi.
Mặt hắn đầy vẻ phân vân, cầm hai quả tim mà không biết nên nộp cái nào.
Im lặng, sảnh nhiệm vụ yên ắng vô cùng.
Biểu cảm của nhân viên đó dần trở nên kinh hãi, cuối cùng cũng hỏi được một câu.
- Các ngươi… chơi theo lô đấy à?
- Bỏ đi, không nộp nữa.
Trần Thư thở dài, nhét hai quả tim vào lại trong túi, buộc lại thật chặt.
Ánh mắt của tất cả các Ngự Thú Sư trong sảnh lớn đều nhìn chằm chằm vào cái túi, dường như họ có thể nhìn thấy những thứ còn lại trong túi, chúng đều là đồ cấp Lãnh Chúa.
Sự cuồng nhiệt và tham lam hiện lên trong mắt bọn họ, cứ như đó là một loại Thần Khí nào vậy.
- Nhiệm vụ của mấy người bị tuyên bố thất bại, làm phiền nói với chủ thuê, trong tay bọn ta có hai trái tim, một trái giá năm trăm vạn, không được phép mặc cả.
Trần Thư mỉm cười, đưa ra giá luôn.
Đây mới gọi là tăng giá trắng trợn chứ.
Người đưa ra nhiệm vụ rõ ràng là một tên trọc phú, thế nhwung hắn ta vẫn tiếp tục thu mua, chứng tỏ là khả năng lĩnh ngộ của đối phương đã thất bại rồi.
Điều này có thể chứng minh rằng tên trọc phú này rất giàu có, hơn nữa còn rất cốc chấp.
Thế nhưng bây giờ Hàn Băng Hạp Cốc có điều ngoài ý muốn xảy ra, sợ là sẽ bị phong tỏa một thời gian.
Bất cứ món đồ nào không được sản xuất nữa cũng có nghĩa là giá trị của nó sẽ tăng mạnh, món đồ hơn ba trăm vạn, giờ bán hơn năm trăm vạn cũng là điều hợp tình hợp lý.
- Nhiều tài liệu Lãnh Chúa như vậy, phải xử lý thế nào đây?
Trần Thư thở dài một hơi, mặt có vẻ ủ rũ.
Từ Tinh Tinh liếm môi, nói.
- Không biết, mang về nướng lên đi, đâu phải chỉ có Khế Ước Linh mới nuốt được, nhỡ đâu chúng ta cũng lĩnh ngộ được kĩ năng thì sao?
Tạ Tố Nam thì lại từ chối thẳng.
- Theo ta thì chôn luôn đi, năm sau có khi còn mọc ra được cái mới ấy chứ.
Ba người họ thương lượng để tìm ra cách xử lý, các Ngự Thú Sư trong sảnh lớn đều ngớ cả ra, chỉ có thể nghe họ nói những lời ngang ngược như vậy rồi nhìn họ rời đi.
Nếu ở Dị Không Gian chắc bọn họ sẽ bị cướp hết sạch sẽ, không còn gì cả.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người phản ứng lại được.
- Hàn Băng Hạp Cốc bây giờ tình hình thế nào thế? Không phải là có thể nhặt thi thể của Lãnh Chúa tùy thích đó chứ?
- Nhặt cái khỉ ấy, không biết ai mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, hung thú bình thường chết và bị thương rất nhiều, Lãnh Chúa thì điên hết cả rồi. May mà ta bán đứng đồng đội, nếu không thì không về nổi đâu.
Tự dưng mọi người đều nhìn về phía người đó rồi lùi ra sau.
Sao tên nhà ngươi tự hào thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận