Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 192: Ta nhớ hương vị của lãnh chúa Băng Dã Thỏ quá… (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Tinh Thần liền triệu hồi Khế Ước Linh của mình ra, một con sư tử trắng muốt bước lên khán đài, trông uy phong vô cùng.
Lại là một Khế Ước Linh cấp A: Liệt Quang Sư!
Tuy rằng Lâm Tinh Thần có hơi mưu mô xảo quyệt nhưng hắn ta cũng tài năng không kém.
Lúc đầu lớp Ngự Thú một, đứng đầu là Tiểu Vũ, đứng thứ hai là Đường Liệt và đứng thứ ba chính là hắn ta.
Gương mặt Trần Thư lúc này bỗng biến sắc, hắn nói:
- Bạn học Lâm này, trận này ngươi có thắng ta thì cũng chả vẻ vang gì đâu?
Lâm Tinh Thần chế nhạo nói:
- Chẳng nhẽ lớp trưởng đây lại muốn nuốt lời?
Nhất thời, những bạn học trong lớp cũng nói ùa theo.
- Được rồi! Vậy đấu một trận đi!
Trần Thư cắn răng, nhanh chóng rời khán đài, chỉ để lại Slime với Liệt Quang Sư.
Cơ thể Slime đột nhiên cao lớn, lại có thể sử dụng kỹ năng Cự Đại Hóa, kích thước cơ thể tăng một cách đột biến tạo cảm giác áp lực cho phía đối thủ.
- Nó đã bị trọng thương nên sẽ không trụ được lâu đâu!
Lâm Tinh Thần không ngừng tự an ủi bản thân, Liệt Quang Sư ngay lập tức sử dụng kỹ năng Quang Sư Hống.
Gầm!
Trên người Liệt Quang Sư xuất hiện vầng sáng nhỏ, nó liên tục cắn xé về phía Slime.
Liệt Quang Sư có khả năng sát thương và khả năng khống chế nhất định, đây là kỹ năng cực kỳ tốt.
Nhưng Slime lại trực tiếp coi thường, nó liền sử dụng kỹ năng Trùng Chàng tạo ra một tiếng nổ lớn.
Tốc độ chầm chậm tăng lên vô số lần, khán đài lúc này cũng rung lắc dữ dội.
Rầm rầm rầm!
Bầu không khí đáng sợ thổi quét qua, Liệt Quang Sư chớp mắt bị nghiền nát, căn bản nó không thể khống chế đối thủ dù chỉ một giây.
Toàn thân Liệt Quang Sư rung lên, giương mắt nhìn ngọn núi nhỏ đang công kích tới kia, trong lòng nó dâng lên nỗi sợ sệt…
Nó ngoái đầu nhìn về phía Lâm Tinh Thần, chủ nhân, người có chắc Slime này đang bị trọng thương không vậy?
Thân hình khổng lồ của Slime khiến nó không thể né đòn hiệu quả, nhưng đồng thời nó lại giúp Slime tăng phạm vi tấn công.
Tốc độ của Khế Ước Linh vốn không nhanh nên khó mà tránh khỏi va chạm được.
Meo!
Liệt Quang Sư rên rỉ hệt như một con mèo con và rồi nó bị hất bay ra, rơi xuống khán đài.
Trần Thư mừng thầm trong lòng, hắn lại tậu thêm được một khỏa Ngự Thú Châu thượng phẩm.
Bề ngoài hắn tỏ ra rất nghiêm túc, rất ân cần mà đi đến bên cạnh Slime.
Slime lại phun ra một ngụm chất lỏng không màu lớn, mắt nó dần dần híp lại, trông vô cùng yếu ớt.
- Không đánh! Ta không đánh nữa!
Trần Thư vội nói:
- Slime của ta đã bị trọng thương, nếu thua ta sẽ mất mười khỏa Ngự Thú Châu thượng phẩm, tổng cộng là một trăm mười hai vạn, ta không thể thua được!
Hắn cố ý nhấn mạnh “một trăm mười hai vạn”. Dứt lời, những người còn lại tỏ vẻ rất kích động.
- Không được! Quy tắc đó do chính ngươi lập ra, sao có thể tùy hứng thay đổi được chứ?
Tiểu bàn tử Tôn Tử Dương chợt đứng phắt dậy, hào hứng triệu hồi Kim Trảo Thú của mình.
Trần Thư cười rộ trong lòng, không ngờ các ngươi lại dễ dàng bị mắc câu như vậy, các ngươi còn non và xanh lắm…
Nhưng sắc mặt hắn trông có vẻ hơi khó coi, bày ra bộ dạng lỡ phóng lao thì phải theo lao, và rồi hắn cũng miễn cưỡng gật đầu.
Thẩm Vô Song đứng bên giật giật khóe miệng, sạm mặt lại, Slime của ngươi đã phun nhiều nước bọt như vậy, ngươi không sợ nó bị đuối sức sao?
Hắn ta nhìn về phía đám học sinh đang kích động, lắc đầu ngao ngán, thật đúng là ngu ngốc mà.
Đây chẳng phải là cho không sao.
Quả nhiên, Kim Trảo Thú bỗng kêu la thảm thiết và bị đánh bay khỏi khán đài.
Vết thương của Slime dần trở nặng hơn, nó không ngừng thở hổn hển,
Tuy rằng đã có người nhìn thấu được sự việc, nhưng Trần Thư vẫn một mực muốn qua mắt mọi người, hắn nhấn mạnh rằng mười khỏa thượng phẩm rất có tác dụng, nếu đạt được thì có thể sẽ vào được Hoa Hạ học phủ.
Lại có người muốn lên khán đài khiêu chiến, muốn đánh bại con Slime đang run rẩy kia.
Quyết định rất hay, rất lý tưởng nhưng để thực hiện thì rất khó.
Trong tổng số hai mươi bốn người thì đã có mười bảy người bại trận dưới tay Slime.
- Này, Slime ta bị trọng thương rồi! Ta phải chữa trị cho nó đã!
Trần Thư tỏ vẻ đau lòng, ngước nhìn một lượt những người phía dưới khán đài.
Nhưng bọn họ đều tỏ ra thờ ơ, chỉ lẳng lặng nhìn hắn diễn trò.
Trần Thư nhíu mày hỏi:
- Tiểu Vũ, ngươi không muốn thử một chút sao? Một trăm hai mươi vạn đấy.
- Thôi ta không muốn thử!
Hứa Tiểu Vũ dứt khoát từ chối, chỉ những người thân thuộc mới biết Slime này chỉ là đang giả vờ bị thương thôi.
Nàng ta đánh cược rằng con Slime này vẫn còn giữ được kha khá sức mạnh của nó.
- Ủy viên Hạ, ngươi có muốn thử một chút không?
Trần Thư hướng mắt về ủy viên học tập Hạ Băng, thế nhưng đối phương vẫn không bị mắc lừa.
- Vương cho vay, ngươi thì sao, có muốn thử chút không? Muội muội của ngươi muốn thức tỉnh Ngự Thú Sư nên đang cần tiền đấy?
Vương Thanh Hàn không thèm để ý đến hắn, ngươi mới là Vương cho vay đấy!
- Chao ôi! Đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Trần Thư liền thở dài, với kỹ năng cường thế cùng với hệ thống và sự tăng phúc của Dược Tề, thêm vào đó còn có sự áp chế từ Khế Ước Linh cấp tám, dĩ nhiên cả lớp không một ai có thể địch lại hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận