Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 278: Đạn hạt nhân cũng không đâm thủng da mặt ngươi

Nhưng hắn không thể đối phó với bất kỳ ai trong hai người…
Âu Dương Bảo nói:
- Lão sư, người phía dưới này chính là trở ngại đầu tiên trong việc xưng bá thành phố Đại Hưng của ta!
Mặc dù Băng Tuyết Cuồng Sư của hắn ta là Khế Ước Linh cấp A đỉnh cấp, hơn nữa còn có rất nhiều kỹ năng tấn công, thế nhưng hắn ta vẫn không phải là đối thủ của người kia.
Người chơi hệ nạp tiền và người chơi hệ may mắn đối đầu nhau, nhìn qua thì người trước yếu hơn một cấp.
Trần Thư vỗ vai Âu Dương Bảo, nói:
- Không sao, khi nào có cơ hội ta giúp ngươi tẩn hắn ta một trận.
Mặc kệ là chơi theo kiểu nạp tiền hay theo kiểu vận may đều là tiểu đệ khi đứng trước mặt hệ hack game.
Trận chiến phía dưới diễn ra hết sức căng thẳng.
Đối thủ của Liệt Diễm Bạo Hổ là Thổ Huyền Quy cấp B!
Sắc mặt của Hạ Viêm bình tĩnh, hắn ta hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ thấy Liệt Diễm Bạo Hổ ngoác cái miệng to ra, trực tiếp phun ra một cái hỏa cầu.
Sở trường của Thổ Huyền Quy là phòng ngự. Mai rùa lóe lên ánh sáng màu vàng, nó chuẩn bị trực tiếp nhận đòn này.
Hỏa cầu trên không trung lập tức thay đổi hình thái, cứ như thể đang tách ra mà hóa thành vô số hỏa cẩu nhỏ hơn.
Bùm bùm bùm!
Một tiếng gầm dữ dội vang lên giống như tiếng súng máy.
Sắc mặt chủ nhân của Thổ Huyền Quy vô cùng nghiêm túc, chỉ vừa mới giao chiến mà Khế Ước Linh của hắn ta đã bị thương rồi.
Khoảnh khắc hắn ta chuẩn bị nhận thua, Liệt Diễm Bạo Hổ lại vỗ hai cánh, trên móng vuốt sắc bén bao trùm ánh sáng màu đỏ trực tiếp tấn công đến.
Xì!
Phản ứng của hắn ta chậm mất một nhịp, Thổ Huyền Quy thế nhưng trực tiếp bị cào rách mai rùa.
Ngọn lửa mãnh liệt thừa cơ lan rộng, đốt cháy máu thịt khiến nó không ngừng kêu thảm.
- Ngươi?
Hắn ta vội vã thu hồi Thổ Huyền Quy lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đối thủ thật sự quá tàn nhẫn, thậm chí hắn ta còn ôm suy nghĩ tận diệt Thổ Huyền Quy.
Hạ Viêm cười nhạt một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ không để ý.
- Được cái thu về nhanh nhỉ. Lần sau lại làm thịt con rùa đen này!
Hắn ta không có thù oán gì với đối phương, hoàn toàn chỉ là một loại coi thường mà thôi.
Hắn ta cảm thấy, Khế Ước Linh từ cấp S trở xuống chết thì chết, không quan trọng.
- Đúng là một tên tiểu tử ác độc!
Thẩm Vô Song nhìn Hạ Viêm một chút, hắn ta không nhiều lời nữa.
- Hôm nay trở về, mọi người nhớ làm tổng kết, nhất định phải trị cho Khế Ước Linh khỏi hẳn! Ngày mai tiếp tục chiến đấu!
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người lần lượt rời khỏi Đấu Linh Trường.
Âu Dương Bảo vội vàng nhích lại gần.
- Trần lão sư, tối nay ngươi có rảnh không? Cùng nhau ăn tối chứ?
Bây giờ, có thể nói mức độ kính nể của hắn ta đối với Trần Thư giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên vô tận…
Trần Thư trực tiếp gật đầu đồng ý.
- Đương nhiên có thời gian!
Được ăn chùa thì ngu hay sao mà không ăn.
Trần Thư nhìn bộ đôi tự kỷ.
- Tiểu Tinh, lão Tạ, đi thôi!
Bốn người rời khỏi Đấu Linh Trường rồi đi thẳng đến một nhà hàng xa hoa ở phụ cận.

- Tinh ca, Tạ ca, sao ta không thấy các ngươi tham gia thi đấu tại Đấu Linh Trường vậy?
Bốn người ăn uống một trận, trái lại quan hệ thân thiết hơn rất nhiều.
Nguyên nhân chính cũng là do bọn họ đều có chút thói thổi phồng trong xã giao nên rất dễ trở nên hợp phách.
- Chủ yếu là sức chiến đấu quá mạnh!
Tạ Tố Nam nói:
- Giống như bom hạt nhân trong lớp vậy, một khi phát nổ thì chỉ sợ Đấu Linh Trường đều không gánh nổi.
Âu Dương Bảo thật sự bị lừa dối cho ngơ ngác một chút, gật đầu nói:
- Thảo nào không cho các ngươi tham gia, bình thường cũng không có ai sẽ tùy tiện sử dụng bom hạt nhân cả.
Hắn ta vừa dứt lời, Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam đều khẽ giật mình rồi đồng thời nhìn về phía Trần Thư.
Ai nói không có người tùy ý dùng chứ?
- Nhìn ta làm gì?
Trần Thư đang gặm giò heo, hoàn toàn không để ý đến đoạn đối thoại của ba người.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa ra vào.
- Hả?
Chỉ thấy Thẩm Vô Song dẫn theo các bạn cùng lớp đi tới nhà hàng.
Trần Thư đứng lên la lớn.
- Thẩm lão sư!
Chỉ thấy Thẩm Vô Song bỗng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó hắn ta trực tiếp xoay người muốn rời khỏi nhà hàng…
Mẹ nó, sao đi đâu cũng gặp ngươi được vậy?
Trần Thư sững sờ. Ngay sau đó, hắn sải bước lao nhanh ra đứng trước mặt Thẩm Vô Song, trong tay còn cầm theo một cái chân giò heo.
Trên mặt Thẩm Vô Song treo nụ cười, như thể bây giờ hắn ta mới thấy hắn.
- Thì ra là Trần Thư à, khéo như vậy?
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ngươi có dám giả hơn chút nữa không?
- Lão sư, ngươi đang làm gì ở đây vậy?
Thẩm Vô Song chỉ về phía các bạn học ở sau, nói:
- Thì không phải là đang dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm ư? Vốn còn định gọi ba người các ngươi, ai mà biết trong phòng không có ai cả.
Lúc này, một nhân viên phục vụ mỉm cười đi lên phía trước, nói:
- Thẩm tiên sinh, số bàn ngài đã đặt trước lúc chiều lần lượt là…
- …
Bạn cần đăng nhập để bình luận