Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1646: Lão gia tử khôi phục đỉnh phong

- Lão gia tử, chúng ta đừng nhắc lại mấy chuyện cũ đó nữa.
- Được, vậy ngươi sắp xếp một chút cho hai người bọn họ.
Lão gia tử chỉ Tần Thiên và Liễu Phong, nói:
- Sau này có thể xuất hiện nguy cơ, khả năng hai người các ngươi còn phải thường xuyên đến đây, chuyện của học phủ giao lại cho người khác đi.
Sức chiến đấu của hai người khá mạnh, dùng để xử lý việc của Lam Tinh có hơi khuất tài.
- Vâng.
Ninh Bất Phàm gật đầu, cung kính mang theo hai người rời đi, đến thẳng thành phương bắc.
- Tiểu Tử, mới chưa được bao lâu, ngươi đã mang rắc rối đến cho ta rồi.
Lão gia tử nhìn hắn, trong mắt có vẻ khó hiểu.
Trước đây chỉ nghe nói về năng lực làm việc của Trần Thư, lão vốn không tin, nhưng bây giờ đã được tận mắt kiến thức trọng lượng của tội phạm Nam Giang.
Trần Thư vò tóc nói:
- Ta chỉ muốn cống hiến một chút…
- Cũng coi như tiểu tử ngươi có cống hiến.
Lão gia tử mỉm cười:
- Vừa đúng lúc, nhân cơ hội này làm suy yếu thực lực của Long Uyên, ta thấy bọn chúng không có khả năng tấn công.
Nhân loại Long Uyên Thành vốn lấy phòng thủ là chính, nếu như chủ động tấn công, một là chưa quen thuộc địa hình, hai là dễ bị tiêu diệt từng nhóm.
Thần sắc Trần Thư chấn động, đáp lời:
- Có cống hiến thật ạ? Vậy chuyện ban thưởng…
- ? ?
Vẻ mặt lão gia tử có hơi kỳ lạ, ngươi đúng thật là được voi đòi tiên.
- Ta còn chưa nói đến cái hại.
Lão nhìn về phía xa xăm, lẩm bẩm:
- Một trận chiến này, e rằng sẽ có không ít Ngự Thú Sư bị diệt.
- …
Trần Thư ngay lập tức im lặng.
- Được rồi, ngươi mau rời khỏi Long Uyên đi, để Thú Hoàng trông thấy thì không hay đâu.
- Lão gia tử, ta có thể tham chiến.
Trần Thư kiến nghị, sao bản thân có thể không biết xấu hổ chứ.
Thực lực Long Uyên mạnh mẽ, mà hung thú đều chia theo đẳng cấp, hắn không đánh lại Vương Cấp, chẳng lẽ không bắt nạt nổi Hoàng Kim Cấp hay sao?
- Thôi được rồi.
Lão gia tử nhìn hắn.
- Đừng tưởng Long Uyên làm thật, thật ra bọn chúng rất sợ chết, không dám tử chiến cùng chúng ta đâu, vẫn đang chờ đợi chiến lực của hung thú còn lại giải phóng ra ngoài.
- Nhưng nếu tiểu tử ngươi ở lại đây, ta sợ rằng sẽ là trận chiến tồn vong của giống loài!
- …
Trần Thư xòe hai bàn tay ra, ta có gây thù chuốc oán đến vậy sao?
Hắn bất đắc dĩ thở dài, quay người định rời đi, nhưng chợt nghĩ đến điều gì, bước chân thoáng khựng lại.
- Phải rồi, lão gia tử, có thứ này có lẽ cần thiết cho ngài.
Dứt lời, tay phải Trần Thư khẽ động, chớp mắt xuất hiện một bình dược tề, dung dịch màu xanh chảy xuôi trong đó, năng lượng dồi dào.
Đó là dược tề trị thương mà hệ thống ban thưởng cho hắn khi vây giết Hồn Long Hoàng lúc trước!
- Ồ?
Sự ngạc nhiên sửng sốt xuất hiện trên gương mặt lão gia tử, chỉ giây lát lão đã nhận ra, dược tề không phải do Thỏ Không Gian lấy ra mà dường như là năng lực không gian kèm theo của Trần Thư.
Trần Thư đưa bình dược tề trong tay cho đối phương, nói:
- Có lẽ sẽ có tác dụng đối với Khế Ước Linh của ngài chăng?
- Ta là Truyền Kỳ Cấp, cũng có nghĩa dược tề…
Lời vừa thốt ra đã lập tức im bặt, đôi mắt lão gia tử chấn kinh không chút dao động.
Lão nhìn bình dược tề vừa được mở ra trong tay, đồng thời cẩn thận cảm nhận nó.
- Không chừng sẽ có tác dụng nào đó?
Trần Thư suy đoán, thật ra hắn không dám chắc, dù sao Truyền Kỳ Cấp cũng khác hẳn Vương Cấp.
Lão gia tử nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó gật đầu một cái.
Sau đó tinh thần của lão thoáng động, trong nháy mắt, bên cạnh đột ngột xuất hiện một luồng Ám Ảnh và Hỏa Diễm.
Thân thể của Ám Ảnh và Chu Tước ngưng kết mà thành, khí thế của Truyền Kỳ Cấp phút chốc được đẩy mạnh lên, nồng nặc cảm giác áp lực.
Nhưng nếu nhạy bén thì vẫn có thể phát hiện ra trạng thái của hai Khế Ước Linh có chút vấn đề.
Thương thế về mặt tinh thần mà Cửu Vĩ Hồ để lại vẫn mãi không khỏi.
Ánh mắt hai Khế Ước Linh khi nhìn đến dược tề trị thương, phát hiện được nó không tầm thường thì đều cảm thấy xúc động.
- Dược tề quý giá như vậy, ngươi chắc chắn muốn để lại cho ta à?
Trong mắt lão gia tử lộ vẻ suy tư, nói:
- Nói thật với ngươi, dược tề kiểu này, giá trị của nó là không thể đo đếm được.
- Dĩ nhiên rồi!
Trần Thư gật đầu đồng tình, đáp:
- Chỉ cần ngài còn ở đây, Hoa Quốc sẽ không có vấn đề gì.
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên thấy rõ tình thế.
Nếu Ngự Thú Sư Truyền Kỳ duy nhất gặp nạn, bọn hắn nhất định sẽ tan đàn xẻ nghé.
Tiếp đó, hắn lại cười hì hì mà bổ sung một câu:
- Tất nhiên, nếu như ngài có bảo vật nào không đáng tiền, ví dụ như thần kỹ chẳng hạn, thì có thể cho ta một chút.
- …
Khóe miệng lão gia tử co rút, ngươi nói thứ này là bảo vật không đáng tiền à?
- Cho ngươi hai món đồ chơi nhỏ.
Tay phải của lão giơ lên, hai khối tinh thạch trong suốt bay đến.
Trần Thư nhận lấy hai khối này, chỉ thấy không gian xung quanh tinh thạch dường như mơ hồ vặn vẹo.
- Rất cảm tạ lão gia tử.
Trần Thư nhếch miệng cười tươi, trong tay là hai khối Hoàng Kim chân bảo hệ không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận