Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 954: Đãi ngộ thế này liệu có hơi quá không… (2)

- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, đang khinh bỉ ta đấy đúng không?
Liễu Phong cười, nói.
- Bản chất của tiến hóa là quay lại với vẻ nguyên thủy, muốn trở thành câp SSS thực sự rất khó.
- Nếu vận may của ngươi đủ tốt thì có lẽ Khế Ước Linh cấp SS+ tiến hóa một lần thôi cũng thành được cấp SSS rồi.
Liễu Phong nói.
- Nếu như không đủ may mắn thì sợ là tiến hóa mười lần cũng chưa chắc đã thành công. Nhưng mà điều may mắn là dù có thất bại thì cũng sẽ tăng lên một chút thôi.
- Vô lý vậy sao?
Trần Thư trợn tròn mắt lên, hắn hiểu ra ngay.
- Ngươi nghĩ thiên phú của Cơ Phong kém hơn Vu Dịch sao? Thực ra là con Khế Ước Linh đầu tiên của hắn ta đã là cấp SS+ rồi, nhưng bây giờ trở thành Bạch Ngân Ngự Thú Sư rồi, con Phượng Điểu đó vẫn là cấp SS+.
Liễu Phong nhìn Trần Thư, nói.
- Mà tác dụng của Huyết Mạch Châu cũng như một chiếc chìa khóa vậy.
Những người còn lại muốn lên cấp SSS chỉ có thể tiến hóa liên tục để làm mạnh huyết mạch của mình nhưng Huyết Mạch Châu thì lại mở nó ra, khiến việc tiến hóa của Khế Ước Linh không gặp phải chướng ngại gì cả.
Trần Thư gật gật đầu, hắn hiểu ra rồi.
Với hắn, đúng là Huyết Mạch Châu không có giá trị gì lắm.
Slime của hắn bây giờ vẫn chỉ là cấp B thôi, cho dù hắn trở thành Truyền Kỳ Cấp thì sợ là nó vẫn chỉ là S+ thôi, trừ khi phải tiến hóa vượt cấp.
Nhưng mà điều mà mấy người Liễu Phong không biết là Trần Thư có hệ thống, Khế Ước Linh của hắn chưa chắc đã không có cơ hội tiến đến cấp SSS.
- Được rồi, hứa với thầy nhé, đừng đi ba hoa khắp nơi.
Liễu Phong nghiêm túc nói.
- Ta lo là mấy người bọn Liễu Phong sẽ đánh chết ngươi đấy.
- Ngoài ra, cẩn thận kẻ xâm nhập lúc trước, Huyết Mạch Châu đủ để khiến Vương Cấp Ngự Thú Sư làm liều đấy.
- ...
Trần Thư nhún vai, lẩm bẩm.
- Lại còn muốn đánh chết ta sao? Đến mức đó không vậy?
Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác khi đẳng cấp huyết mạch bị chặn lại đâu.
Liễu Phong vỗ vỗ vai hắn, như là đang cố gắng nén điều gì đó lại vậy.
Trần Thư nhìn biểu cảm của ba người họ, tự dưng hắn thấy rùng mình, tránh xa ra khỏi họ theo bản năng.
- Ba người này không định đánh chết ta đó chứ.
Hắn nuốt nước bọt, thây không nên ở lại nơi này quá lâu.
- Các vị tiền bối, ta còn có chút việc, không ở cùng các vị nữa.
Trần Thư đưa tay lên chào rồi chạy luôn.
Hắn vừa đứng lên thì nghĩ ra điều gì đó nên hỏi.
- Huyết Mạch Châu quý giá lắm sao?
- Trong nước có lẽ chỉ có lão gia tử mới có thôi. Đến cả quốc khố cũng không có, ngươi nói nó có quý không?
- Vậy sao?
Trần Thư lắc đầu tiếc nuối, tự lẩm bẩm.
- Vấn đề là Husky và Thố Tử của ta vẫn chưa được ăn nữa.
Vừa nói xong thì ba người họ đứng ngay dậy, xắn tay áo lên, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
- Đừng kích động, đừng có kích động.
Trần Thư vội vàng triệu hồi Tiểu Hoàng ra, bay đến chỗ ở của mình.
- Thằng nhóc con này.
Trần Thanh Hải lắc đầu, nói.
- Lão Liễu, ngươi cũng không dễ dàng gì.
Liễu Phong thở dài một hơi, nói.
- Không thì ngươi tưởng thế nào?
Tuy rằng mới chỉ làm thầy của Trần Thư có hai năm thôi nhưng hắn ta thấy mình đã bị bệnh nặng lắm rồi.
Diệp Vũ cười, nói.
- Lần này đúng là may mà có tên tiểu tử này, một Vương Cấp Nhị Tinh lẻn vào Không Gian Cấm Kỵ, chắc chắn là có mục đích không đơn thuần rồi.
- Huyết Mạch Châu có liên quan gì đến Không Gian Cấm Vụ không?
Ánh mắt Trần Thanh Hải có vẻ ngờ vực, không hiểu tại sao người kia lại phải xâm nhập vào.
Diệp Vũ nói.
- Làm sao mà ta biết được, để hỏi lão gia tử sau.
- Ta nói chứ hai vị, có thể nói về Không Gian Cấm Kỵ một chút không?
Liễu Phong nghe mà ngơ ra, hắn ta không tham dự được vào trong câu chuyện.
- Lão Liễu, đẳng cấp của ngươi kém quá, sau này ngươi sẽ biết thôi.
Nói xong, hai người họ cưỡi Khế Ước Linh bay đi.
- Con mẹ!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, không ngờ mình lại bị bạn thân khinh bỉ.
- Kiêu căng cái gì chứ, sau này, khi Trần Thư lớn rồi sẽ đấm chết hai ngươi.
Hắn ta mím môi, cũng quay người, rời khỏi chỗ đó.
Không lâu sau Trần Thư đã đến căn nhà gỗ của mình.
Trông vẻ mặt của hắn rất phức tạp, mãi mà không dám bước lên trước. Hình như hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
Dươi sánh trăng, căn nhà gỗ bị chăng đầy những tia hồng ngoại, không còn một khe hở nào.
- Nói thế nào thì đãi ngộ thế này có phải hơi quá rồi không…
Sáng sớm, ba ngày sau đó.
Tràn Thư chán chường nằm trên giường, hắn không thèm ngủ như thường nữa.
Thực ra là gần đây hắn ngủ không được ngon lắm. Mấy tia hồng ngoại bên ngoài căn nhà thực sự hơi chói mắt.
Bây giờ, hắn thừa nhận là tâm lý mình hơi kém.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thư đổ chuông.
- Alo, Trần Thư, ngươi bị làm sao thế?
Bên ngoài căn phòng gỗ, cách khoảng năm trăm mét, A Lương và mấy người khác trông rất hoảng hốt, họ không dám lại gần.
- Không sao cả, thầy Liễu sợ phòng ta không đủ sáng đấy, chu đáo thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận