Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1753: Ranh giới cuối cùng của con hàng này quá thấp…

Trong lòng Ninh Bất Phàm nổi lên tia trào phúng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói:
- Nói như vậy, ngươi muốn phản bội chủng tộc của mình?
- Cái gì gọi là phản bội?
Sa Hoàng cũng rất sáng suốt, nói:
- Kẻ địch của nhân loại là hung thú, hợp tác với các ngươi thì không thể gọi hung thú?
- Có chút thú vị…
Ninh Bất Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Nhưng các ngươi cũng nên lấy ra chút thành ý chứ nhỉ?
Sa Hoàng ánh mắt kiên quyết, nói:
- Ta có thể lập huyết thệ, vĩnh viễn không bao giờ tiến công Hoa quốc, thế nào?
- Có thể, nhưng mà vẫn chưa đủ!
Trần Thư nháy mắt tiếp lời, nói:
- Ngươi truy sát tội phạm ca lâu như vậy, không có chút phí tổn thất tinh thần nào sao?
- Ngươi muốn cái gì?
- Mười truyền kỳ vật liệu!
- Grào!
Sa Hoàng nháy mắt quay đầu, không chút phản ứng…
Ngươi đúng là thật dám nghĩ mà…
- Không được, rẻ chút đi, năm cái!
Trần Thư xông lên, nói:
- Minh hữu có thể có được sự cường đại của chúng ta, không thua thiệt đâu?
Sa Hoàng quay người, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi giết mấy trăm vạn hung thú của ta, phần nợ này tính như thế nào đây?
- Cái kia thì chúng ta xoá bỏ toàn bộ đi!
-???
Sa Hoàng thân thể khổng lồ run lên, lần đầu tiên nó thấy người vô sỉ như vậy…
- Ngươi không có thành ý, vậy thì thôi đi!
Sa Hoàng thu hồi ý nghĩ vừa rồi, xoay người rời khỏi nơi đây, không tiếp tục tiến thêm một bước nữa.
Nó đã nhìn thấy sát ý sâu trong mắt Trần Thư.
Thực ra nó cũng không có ý nghĩ kết minh, chỉ là kế hoãn binh, muốn Trần Thư trước tiên đi trả thù hung thú còn lại.
- Không phải chứ, chúng ta có thể bàn lại mà.
Trần Thư vội vã gọi, muốn tranh thủ một chút không nghĩ tới đối phương lại không kiên định như vậy.
- Đi rồi…
Ninh Bất Phàm lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Trần Bì, không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác, nhân loại cùng hung thú đã là tử địch, không có khả năng kết minh!
Trần Thư gật đầu nói:
- Ta biết.
- ...
Ninh Bất Phàm khẽ nhếch miệng, nói:
- Vậy ngươi còn nhiệt tình như thế?
- Không phải ta muốn kiếm chút lợi ích sao?
Trần Thư nhíu mày, chững chạc đàng hoàng nói:
- Hơn nữa, ai quy định không thể giết minh hữu chứ?
- ...
Khóe miệng Ninh Bất Phàm giật giật một cái, bản thân đúng là xem thường Trần Thư, ranh giới cuối cùng của con hàng này cũng quá thấp rồi…
- Đáng tiếc…
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Vốn dĩ định kết minh ngụy trang, trước tiên lừa gạt Sa Hoàng một chút!
Hắn biết Sa Hoàng cũng giả vờ có ý kết minh mà thôi.
Nhưng hắn có lòng tin, bản thân nhất định có thể ra tay nhanh hơn!
- Được, trước về nước rồi nói sau.
Ninh Bất Phàm cười cười, kết minh hữu với con hàng này đoán chừng bị bán đi cũng còn phải đếm ngược tiền…
Không bao lâu, hai người lần nữa bước lên lục địa.
Trên đường bờ biển Đông Phương Hải, đã tụ họp hơn triệu người, lít nha lít nhít, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
Bọn hắn đều là người nhà của đồng bào sắp trở về, đã chờ đợi ở đây từ sớm.
Không ít người nhìn thấy thân nhân trở về, nhịn không được lệ nóng doanh tròng, gắt gao ôm nhau tại chỗ.
- Tội phạm trở về!
Đúng lúc này, một thanh âm kinh ngạc vang vọng trên không của đám người.
Sắc mặt mọi người sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn phía hải vực trước mặt.
Chỉ thấy một thanh niên mặc áo khoác màu đen, mặt mũi vô cùng tiều tụy đi về phía bọn hắn, thậm chí thân thể còn đang run rẩy, bộ dạng như sắp ngã xuống.
- Tội phạm ca!
Có người reo hò một tiếng, trong mắt đã có mấy phần lệ quang, không khỏi dâng lên lòng tôn kính, giống như đang chiêm ngưỡng anh hùng trở về!
Sự tích Trần Thư dựa vào sức một mình ngăn chặn toàn bộ hải vực, đã bị được chính phủ ruyền khắp toàn quốc!
Bây giờ thời thế loạn lạc, cần có anh hùng đứng ra, chí ít có thể dẹp an định nhân tâm!
Mặc dù hình tượng của Trần Thư không xứng với anh hùng, nhưng chính phủ
cũng chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ…
- Tội phạm Nam Giang!
- Tội phạm Nam Giang!
Nhất thời, toàn bộ trên khôg bờ biển quanh quẩn tiếng reo hò như lôi đình, vang tận mây xanh!
Trong mắt mỗi người tràn đầy kính ý, giống như tín đồ triều thánh, ngước nhìn Trần Thư trên bầu trời!
Trần Thư và Ninh Bất Phàm nhìn một vị lão nhân trên không trung.
Lão gia tử mỉm cười, nhìn hai người gật đầu một cái, không tiếp tục mở miệng nữa.
- Khụ khụ…
Trần Thư thấy vậy, quay đầu nhìn về đám người, hắn giơ tay phải run rẩy tlên, nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan, bộ dáng như gần đất xa trời…
- Không phải… Ngươi sao thế?
Ninh Bất Phàm bên cạnh vội vã đỡ Trần Thư, không phải vừa rồi ngươi vẫn rất ổn ư?
Hiện tại sao lại bày ra bộ dạng như sắp bị nổ chết vậy…
- Hiệu trưởng, ta… Không sao…
Trần Thư hít một hơi thật sâu, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút bất ổn…
Hắn yên lặng mở thiết bị có công năng khuếch đại âm thanh, khàn khàn nói:
- Chỉ cần các đồng bào có thể an toàn trở về, sinh tử của ta thực ra đã không còn quan trọng nữa…
- ...
Khóe môi Ninh Bất Phàm giật giật một cái, bây giờ hắn ta lại có xúc động muốn hành hung Trần Thư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận