Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 231: Nghiêm túc nói bậy nói bạ (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư yên lặng bỏ túi phân vào ba lô.
Thẩm Vô Song khẽ giật mình, mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đi xiên lớp đặc huấn của Nam Giang Nhất Trung!
Nói xong, Trần Thư vác cặp sách, sải bước đi ra khỏi Ngự Thú Quán.
- …
Những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm. Ngươi có cần phải dữ dội như vậy không?
Trong lòng của bọn họ lại có chút vui mừng. Có một tên phong cách giang hồ như vậy ở trong lớp hình như cũng không tệ lắm…
- Từ từ! Đợi chút!
Thẩm Vô Song ngăn Trần Thư lại, nói:
- Đây không phải chuyện nhỏ, cần ban giám hiệu nhà trường họp thảo luận rồi mới quyết định được.
Hắn ta còn tưởng Trần Thư sẽ từ chối thẳng thừng, nhưng không ngờ hắn chỉ xoay tròng mắt rồi gật đầu.
- Thẩm lão sư, ta cảm thấy ngươi nói rất có lý! Ta không thể bốc đồng như vậy được!
- Hả?
Thẩm Vô Song trợn tròn mắt, hắn ta cứ luôn cảm thấy có cái gì đấy sai sai.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng. Trong lòng hắn cũng thầm nghĩ mình sơ suất quá, có cơ hội tốt như thế sao có thể không tống tiền nhà trường được chứ?
- Thẩm lão sư, Nhị Trung chúng ta vẫn luôn bị đánh, không có lúc nào phản kích thành công sao?
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Ba năm trước, lúc Phương Tư còn đang theo học có đánh dập các trường khác.
Trần Thư sờ cằm, hỏi:
- Ừm, Phương Tư báo giá bao nhiêu?
- …
Bây giờ thì Thẩm Vô Song đã biết tại sao đối phương sẽ nghe theo lời khuyên rồi. Thì ra là thế! Ngươi đang chờ nhà trường ra giá đúng không?
- Ta cũng không rõ chuyện này, phải đi hỏi ban giám hiệu trước đã!
Một lúc sau, Thẩm Vô Song và Trần Thư đến văn phòng hiệu trưởng.
Hai người vừa đúng lúc chạm mặt phải một học sinh đang ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.
Trần Thư cong khóe miệng cười một tiếng.
- Ồ! Đây không phải Tiểu Dịch sao?
Đây đúng là lớp trưởng lớp ngự thú ba, Trịnh Dịch.
- Trần Bì… Bì ca!
Trịnh Dịch run lẩy bẩy. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia là bóng ma tâm lý lại bị đánh thức.
Trần Thư vỗ vai của đối phương.
- Ừ, rất lễ phép! Đi nhé.
Trịnh Dịch nhanh chóng rời khỏi hiện trường, không còn tự tin và kiêu ngạo như lúc nãy nữa.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Rốt cuộc ngươi đã bắt nạt bao nhiêu người rồi vậy?
Trần Thư nghiêm túc nói:
- Gì mà kêu bắt nạt chứ? Cái này gọi là giao lưu thân mật với nhau! Ta dựa vào sức hấp dẫn của tính cách, nhân phẩm mà tỏa sáng được chứ!
Cả hai đi thẳng vào văn phòng hiệu trưởng, hoàn toàn không lên tiếng chào hỏi trước.
- Ồ? Thẩm lão sư, sao ngươi lại tới đây?
Hiệu trưởng bụng phệ đứng dậy chào hỏi ngay. Lão là hiệu trưởng nhà trường, cũng là thành viên trực thuộc Bộ Giáo Dục, thực lực của bản thân cũng đạt đến Hắc Thiết Cấp.
Nhưng bây giờ lão đã lớn tuổi quá rồi, khả năng phản ứng không bằng người trẻ tuổi, cộng thêm việc quanh năm suốt tháng không giao đấu nên thực lực kém xa so với Thẩm Vô Song.
Hơn nữa, đối phương còn là giáo viên được đặc biệt thuê về để dạy lớp đặc huấn, thân phận cũng không thua kém gì một hiệu trưởng như lão.
- Hiệu trưởng, không cần khách sáo như vậy.
Thẩm Vô Song tìm một chỗ để ngồi xuống.
Trần Thư ở bên kia cũng vô cùng thản nhiên ngồi ở trên sô pha.
- Bạn học này là… Trần Thư, đúng không?
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút thì cũng nhớ ra Trần Thư. Đối phương dựa vào một Khế Ước Linh cấp F mà nghiền áp hoàn toàn lớp đặc huấn, tất nhiên sẽ khiến cho lão ấn tượng.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, hôm nay ta đến tìm ngươi muốn bàn bạc một chuyện.
- Ngươi biết về chuyện của Lâm Tử Hiên không?
Hiệu trưởng gật đầu:
- Có, học sinh trường Nam Giang Nhất Trung. Ta còn định làm xong việc thì qua nhìn thử xem.
- Bây giờ hắn ta đang nằm ở cổng Ngự Thú Quán đấy.
- Hả? Có chuyện gì vậy?
Trần Thư ho khan một tiếng:
- Người đó quá phách lối, ta đánh hắn ta ngất xỉu rồi.
- Vớ vẩn! Người ta là nghiêm túc tới thách đấu!
Vẻ mặt của hiệu trưởng trở nên nghiêm khắc. Trước đây, lão cũng đã từng nghe qua chiến tích của Trần Thư, nhưng lão không ngờ đối phương lại không tuân theo quy tắc như vậy.
- Hiệu trưởng, ta cũng nghiêm túc đánh hắn ta ngất xỉu mà…
- …
Thẩm Vô Song đang định mở miệng giải thích một chút.
Trần Thư lại nói tiếp:
- Ban đầu, ta cũng không định ra tay, nhưng ai biết người đó quá phách lối. Hắn ta nói cái gì mà Nam Giang Nhị Trung chúng ta là trường phế vật, toàn một lũ tôm nát cá ương.
- Hắn ta còn tuyên bố muốn treo ngược hiệu trưởng lên đánh, ai bảo học sinh mà hiệu trưởng bồi dưỡng kéo thấp trình độ trung bình của thành phố Nam Giang.
Những lời này vừa được thốt ra, vẻ mặt của hiệu trưởng vốn đang hiền lành bỗng lập tức trừng lớn mắt, trong mắt có sự tức giận.
Thẩm Vô Song kinh ngạc nhìn sang Trần Thư.
Sao ngươi có thể nghiêm túc nói bậy nói bạ được hay vậy? Hơn nữa còn thong dong, bình tĩnh nữa chứ?
Trần Thư anh dũng, chính nghĩa, trong mắt vẫn còn tràn ngập cuồn cuộn lửa giận.
- Ta còn có thể nhịn được nữa sao? Mắng Trần Thư ta thì được, nhưng chửi trường chúng ta, xúc phạm hiệu trưởng của chúng ta thì Trần Thư ta thề không đội trời chung với hắn ta!
- …
Thẩm Vô Song huých Trần Thư, thì thầm:
- Nói quá rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận