Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 107: Hal-le-lu-jah (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trong những năm gần đây, thành phố Nam Giang đã và đang phát triển các khu đô thị khác, còn ở thành Tây dường như bị tụt hậu phía sau.
- Đi thôi!
Hai người đi đến một lối nhỏ, tiếp tục tiến về phía trước theo hướng bác tài chỉ dẫn, công xưởng bỏ hoang cách vị trị bọn họ không xa lắm.
- Đến nơi rồi này!
Trần Thư ngay lập tức nhận ra công xưởng trước mặt giống hệt như trên tấm ảnh.
Tạ Tố Nam tài thật, nơi vắng vẻ như này mà hắn cũng điều tra ra được!
- Hả? Ai đó?
Trần Thư chợt nghe thấy tiếng động, hắn cùng Hạ Băng vội nấp vào lùm cỏ dại.
Chỉ thấy xuất hiện bóng dáng một người mang khẩu trang vào mùa hè, ăn mặc kín đáo, trong tay còn xách một túi đồ lớn.
- Là Vương Bát ca sao?
Trần Thư nhíu mắt, ngay lập tức nhận ra hắn ta.
Hạ Băng dò hỏi:
- Trần Thư, ngươi nói gì cơ?
Nghĩ đến việc sắp bắt được tên tội phạm, tinh thần trượng nghĩa trỗi dậy, trong lòng nàng có chút phấn khích, cảm giác như đang đóng phim hành động bom tấn vậy.
- Ngươi cứ nấp yên ở đây đi, những lúc thế này cứ để chuyên gia ra tay thì hơn.
Trần Thư ném ba lô xuống, lấy ra một… túi phân.
- Này? Cái túi này trông quen lắm nha?
Hạ Băng khẽ ồ lên một tiếng.
Trần Thư không để ý đến nàng, vội cầm cái túi lẳng lặng tiến tới.
Dù bước đi rất nhanh nhưng không hề phát ra bất kì một tiếng động nào.
Trong đầu Hạ Băng chợt nảy lên suy nghĩ: Đó, thấy chưa? Như này mới gọi là chuyên nghiệp!
Vương Bát ca bỗng dừng lại, mùa hè mà hắn ta ăn mặc kín đáo như vậy thì hẳn là nóng lắm.
- Chết tiệt thật, nếu biết trước vậy ta đã không tham số tiền này rồi!
Mặt hắn ta lộ vẻ hối hận, vốn chỉ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, nào ngờ phút chốc đối phương đã lừa được cả ngàn vạn làm cho hắn ta bị choáng váng.
- Haiz…
Hắn ta thở dài rồi đi tiếp.
- Ê? Sao tự nhiên trời lại âm u thế này ta?
Lão Vương sững sờ nhìn, sau đó có một bóng đen bao trùm lấy hắn ta.
- Thôi chết! Bị tập kích rồi!
Tốc độ phản ứng của Lão Vương hẳn cũng không tầm thường, hắn ta vừa định tháo chạy để thoát thân.
Nhưng vài giây sau, hắn ta đã bị đánh bất tỉnh.
Trần Thư lôi hắn ta vào trong bụi cỏ, vội cởi bỏ quần áo, cảnh tượng này có chút khó coi rồi…
- Này! Trần Thư, ngươi có cần phải biến thái như vậy không?
Hạ Băng lập tức đưa tay che mắt, nhưng cũng lén nhìn Trần Thư qua kẽ tay.
- Ta làm sao nào?
Trần Thư sững người, giây sau mới kịp phản ứng.
- Điên à, đầu óc ngươi có vấn đề sao, hắn là nam nhân đấy!
Hóa ra Hạ Băng đang suy nghĩ lung tung. Trần Thư ta tuy không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng chí ít cũng không phải là kẻ biến thái như vậy.
Hạ Băng nghiêm túc gật đầu:
- Đúng vậy, vấn đề chính ở đây là việc hắn ta là một nam nhân!
- Thôi bỏ đi nha!
Trần Thư giật giật khóe miệng, nói:
- Tỷ tỷ à, ta chỉ là đang muốn cải trang thành hắn ta để dễ trà trộn vào xem tình hình trước, ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?
- Ồ… Ồ…
Hạ Băng dù đã gật đầu nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ.
Suy cho cùng thì Trần Thư cũng trông có vẻ không bình thường cho lắm, hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Trần Thư không muốn giải thích thêm, nhanh chóng cải trang, đeo lên một cái khẩu trang mới, đi về hướng công xưởng.
- Nhớ chờ ta ra ám hiệu đấy nhé!
- Ám hiệu gì cơ!
Hạ Băng vội hỏi.
- Hal-le-lu-jah…
Trần Thư cố gắng để bắt chước Vương Bát Ca, để làm cho bản thân trông có vẻ hèn hạ một chút.
- Hi vọng không bị ai nhận ra…
Trần Thư thở dài, thật đáng tiếc là trong cơ thể mình chảy xuôi huyết dịch phong độ nên muốn hèn hạ hơn một chút cũng khó.
Hắn xách theo hai túi đồ dùng hằng ngày lớn, thần thái tự nhiên đi vào một công xưởng bỏ hoang.
Chỉ thấy bên trong hoang vu, chỉ có một vài máy móc cũ nát đã rỉ sét, mà bên trong góc có mấy người ngồi xổm đang nói chuyện gì đó với nhau.
- Tổ đội ngồi xổm à?
Trần Thư chậm rãi đi tới.
Bà mẹ nó, bốn đại ca giang hồ à! Đã đợi ở công xưởng này bao lâu rồi chứ?
- Lão Vương, quay về rồi à?
Một người trung niên mang nét mặt từng trải, quay sang nói:
- Đúng lúc mọi người đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo, ngươi cũng vào tham gia đi.
Trần Thư gật đầu rồi ngồi xuống.
Một tên thanh niên đầu đinh nhíu mày nói:
- Văn ca, chúng ta lần này đã làm kinh động đến Trấn Linh Cục, sự việc không dễ làm đâu.
- Không dễ làm cũng phải làm!
Người trung niên hừ một tiếng rồi châm một điếu Hoa Tử(*).
(*) 华子: nhãn hiệu thuốc lá của Trung Quốc
- Nghĩ đến chúng ta lúc trước, vì để kiếm mười mấy hai mươi vạn mà sống những ngày bán mạng ở Dị Không Gian!
Một tên mập khác gật đầu nói:
- Đúng vậy, một nghìn vạn! Đủ để chúng ta mạo hiểm nhiều lần rồi! Huống chi bây giờ đội trưởng cũng không còn, chúng ta không đi vào Dị Không Gian được.
- Bây giờ ta nghĩ đến Thanh Tinh Xà cấp Lãnh Chúa kia thì đã đổ mồ hôi lạnh rồi.
Trần Thư một bên vẻ mặt bất động, lắng nghe mọi người trò chuyện.
Giờ mới hiểu được bốn người trước mặt từng là Ngự Thú Đoàn, ai biết được trưởng đoàn đã tử trận nên giờ mới trở thành những kẻ lang thang thất nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận