Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 927: Bạch Dương, ngươi cứ thành thật thành thật đi

- Nếu như không phải ngươi thì trở về đi!
- ?
Đám người Lý Thường lập tức ngây ngẩn cả người. Qua loa như vậy sao? Thiên vị quá rõ ràng rồi đúng không?
- Bộ trưởng Trần…
Lý Thường thật sự là có chút không cam tâm. Nếu như cứ vậy để Trần Thư đi, thì chẳng khác nào một Hoàng Kim Cấp như hắn đây không có chút tác dụng nào rồi còn gì!
Hắn mở miệng nói:
- Người trong cuộc đều nói là Trần Thư làm, chúng ta có nên truy hỏi một chút hay không…
Trần Thanh Hải nhíu mày, chỉ về phía Thạch Tử Minh rồi nói:
- Bọn họ đều nói là ngươi làm!
- Ta hoàn toàn không biết gì cả!
Trần Thư kiên định lắc đầu, đánh chết cũng không thừa nhận.
Lý Thường quay đầu lại, nói:
- Treo bọn họ trên cây như bảy cái túi trang trí, không phải là ngươi làm sao?
- Ta cảm thấy có thể là Bạch Dương đấy!
Khóe miệng Trần Thư cười một tiếng, chỉ về phía Bạch Dương vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ.
- Hả?
Vẻ mặt Bạch Dương sửng sốt, quay đầu nhìn sang, sâu trong đáy mắt còn có chút sát ý.
- Hắn ta và Thạch Tử Minh có mâu thuẫn, hơn nữa hôm qua hắn ta còn một mực nhắc đến việc bản thân muốn làm ông nội.
- Cái gì?
Vẻ mặt mọi người ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì.
Trần Thư nghiêm túc giải thích nói:
- Ta nghi việc bảy người bị treo trên cây giống như em bé hồ lô kia chính là vì để thỏa mãn ý nghĩ làm ông nội biến thái của hắn ta!
- ?
Mọi người há hốc miệng, không nghĩ tới Trần Thư sẽ giải thích như vậy. Ngươi mẹ nó có sức tưởng tượng tốt thật đấy…
Trong mắt Bạch Dương có tia tức giận, hắn ta nói:
- Ta là một Hắc Thiết Cấp, sao có thể dám động tay động chân với bảy người Bạch Ngân Cấp chứ?
- Được rồi, để ta nói một câu công bằng!
Mắt thấy một màn như thế, Liễu Phong không thể từ chối đứng ra. Vừa nghe đến những lời này, trong lòng Bạch Dương trong lập tức có dự cảm không lành. Đạo sư của hắn ta không đối phó với Liễu Phong, hơn nữa, trước kia hắn ta cũng không tôn kính gì với Liễu Phong, nên giờ đây sợ rằng đối phương sẽ báo thù riêng.
Liễu Phong nói nghiêm túc:
- Bạch Dương và Trần Thư đều là học sinh của học phủ chúng ta, thân là giáo sư, tất nhiên ta sẽ không thiên vị bất kỳ người nào!
- Hả?
Bạch Dương hơi ngẩn ra, chẳng lẽ mình lại hiểu lầm Liễu Phong sao?
- Phạm sai lầm không đáng sợ, nhưng ta hi vọng các ngươi có thể dũng cảm thừa nhận!
Ánh mắt Liễu Phong nhìn chằm chằm Trần Thư, giọng nói vừa chuyển:
- Bạch Dương, ngươi cứ thẳng thắn thành thật đi!
- …
Khóe miệng Bạch Dương giật giật, ta mẹ nó thẳng thắn cái rắm!
Trần Thanh Hải cũng lắc đầu cười một tiếng, không ngờ Liễu Phong vẫn không giống lẽ thường như cũ, hắn ta lớn giọng nói:
- Được rồi, tất cả đều về hết đi! Lần sau còn dám gây chuyện nữa thì đừng trách ta không nể tình!
Đám người Lý Thường thấy vậy thì chỉ có thể mang theo bọn Thạch Tử Minh rời khỏi gác lửng.
- Trần Thư…
Bạch Dương nhìn Trần Thư một cái thật sâu rồi cũng nghẹn khuất rời đi. Vô duyên vô cớ cõng một cái nồi lớn, chuyện này phải tìm ai nói lý lẽ đây chứ?
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, nhìn bóng lưng của Bạch Dương, trong mắt cũng có chút suy tư. Hắn có thể nhận ra hận ý trong mắt của đối phương và tất nhiên vẫn không quên thù hận giữa hai bên.
- Liễu lão sư, đại lão, ta đi về trước đây!
Nói xong, Trần Thư cũng rời khỏi nơi đây.
Trần Thanh Hải cười cười nói:
- Lão Liễu, hình như ngươi rất coi trọng hắn đúng không? Chẳng phải chỉ là một sinh viên thôi sao?
- Hắn là sinh viên ư? Hắn là tiền đồ tươi sáng của ta luôn đấy!
Trong mắt Liễu Phong có vẻ chờ mong.
- ?
Trần Thanh Hải ngẩn người, nói:
- Ý gì đây?
- Ta có thể lên làm hiệu trưởng được hay không là đều dựa vào hắn cả!
- Một sinh viên thì có thể quyết định được yếu tố gì chứ?
- Vậy nếu như là quán quân cuộc thi Ngự Thú toàn quốc, hay thậm chí là toàn thế giới thì sao?
Trong mắt Liễu Phong có vẻ tự tin, vô cùng hài lòng với thiên phú và thực lực của Trần Thư.
- Hắn sao? Có nhảm nhí quá không vậy?
Trần Thanh Hải mở miệng nói:
- Lần tranh tài này ngọa hổ tàng long, ngươi đã dự định trước vị trí quán quân rồi à?
- Chúng ta chỉ cần chờ xem là được rồi!

Thời gian trôi qua từng ngày, đến ngày 14 tháng 6.
Cơ sở vật chất trên đảo đã được trang bị đầy đủ, đến lúc đó, mỗi trận đấu đều được phát sóng trực tiếp, người dân cả nước đều có thể nhìn thấy.
- Nhàm chán quá đi!
Trần Thư nằm trên giường, xoa nắn lỗ tai của Thỏ Không Gian. Bởi vì bên ngoài phòng của hắn đã trải rộng camera, chỉ cần hắn rời phòng một cái là e rằng nhất cử nhất động của hắn đều bị người nhìn thấy. Bây giờ hắn triệu hồi Khế Ước Linh một chút cũng sẽ có người đặc biệt tới kiểm tra. Đây cũng là sự sắp xếp của Liễu Phong, bảo là để cho trận đấu có thể thuận lợi tiến hành.
Rầm rầm rầm!
- Trần Thư, mau mở cửa ra!
Giọng của A Lương truyền đến, trong giọng nói có một chút bối rối,
- Hả? Sao thế?
Trần Thư mở cửa phòng ra, ba người lập tức chạy vào, chỉ sợ sẽ chậm một bước.
- Sợ cái gì thế, có người muốn đánh các ngươi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận