Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1436: Ta mang toàn bộ di tích dời đi hết không hợp lý sao? (2)

Liễu Phong lắc đầu nói:
- Chúng ta dẫn hung thú ra, hắn hẳn là có thể giữ mạng.
- Được!
An Đông gật đầu, đồng thời lấy ra ba ống dược tề màu đỏ, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Nếu bây giờ bọn họ muốn chạy trốn, thì chỉ có thể dùng một chút sức mạnh của Dược Tề.
Liễu Phong cũng lấy dược tề ra, giống hệt như lúc ban đầu Tần Thiên dùng.
- Chỉ có thể gặm dược thôi.
Liễu Phong thở dài một hơi, ném dược tề trong tay cho Ma Chu bên cạnh.
Nhưng trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.
- Liễu…
Trần Thư vừa mở miệng, lập tức cảm thấy trong miệng có một ống dược tề, suýt chút nữa đã cắn nát.
- Ôi đệt!
Hắn nhanh chóng dừng miệng, cậy lấy dược tề ra.
- Không phải chứ lão Liễu! Mới gặp mặt là muốn cho ta vào chỗ chết đúng không?
- Hả? Trần Bì?
Liễu Phong sửng sốt một chút, trong nháy mắt lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn.
Nhìn lấy gương mặt quen thuộc, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không thể đưa Trần Thư trở về an toàn, hắn tay sẽ trở thành tội đồ của Hoa Hạ học phủ mất.
- Tội ohajm ca, ngươi không sao chứ?
An Đông cũng nhìn qua với ánh mắt ngạc nhiên.
Thật không ngờ Trần Thư toàn thân trở lui, hơn nữa dường như hắn không hề bị thương chút nào.
- Ta thì có thể có chuyện gì?
Trần Thư nhún vai, cười nói:
- Tình huống gì đây?
Hắn lấy dược tề trong tay ném cho Liễu Phong, nói:
- Lão Liễu, ngươi cho nổ tung ngôi mộ tổ của hung thú?
- Nổ cái rắm!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật tiếp lời:
- Đám hung thú này giống như điên rồi, thế mà lại vây giết Ngự Thú Sư Vương Cấp.
Trần Thư vừa định nói thì bị một tiếng gầm xa cắt ngang.
- Hả? Quân Vương?
Hắn đã từng đối phó với Quân Vương vài lần nên ngay lập tức nhận thấy được điều đó.
Sau đó, biểu hiện của hắn thoáng thay đổi, hắn nói:
- Còn không chỉ là một tên?
- Đi trước rồi nói, đám hung thú này không dễ chọc đâu.
Bây giờ tình huống nguy cấp, Liễu Phong cũng không có mở miệng giải thích gì.
- Được!
Trần Thư gật gật đầu, ngay khi hắn còn chưa đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, Thỏ Không Gian bên cạnh đã chủ động ném ra thần kỹ Không Gian Bí Lực.
Hắn vốn định để cho đám người Liễu Phong thu lại Khế Ước Linh, nhưng vẻ mặt đột nhiên trở nên chấn động.
Chỉ thấy Thỏ Không Gian vung ra hơn hai mươi đạo không gian ấn ký xuất hiện. Bất luận là Ngự Thú Sư hay là Khế Ước Linh đều bị thần kỹ đánh dấu đến.
- Thỏ Không Gian đã trở nên lớn như vậy rồi?
Đầu óc Trần Thư chấn động một phen, không tiếp tục suy nghĩ nữa, mở miệng nhắc nhở:
- Các ngươi cũng không cần chống lại!
Mọi người đều gật đầu, theo bản năng mà tin tưởng Trần Thư.
Trong giây tiếp theo, một nhóm người biến mất cùng với Khế Ước Linh của họ.
Những con hung thú đang vây quanh đều trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cái này đánh thế nào mất tiêu người rồi?
Lúc này, đám người Trần Thư đã cách xa hàng nghìn mét.
Bọn hắn mới vừa xuất hiện, lập tức bị hung thú ngoại vi khóa chặt!
Grào grào!
Trong phút chốc tiếng gào thét lại truyền đến, vô số hung thú lại nhộn nhịp vây tới.
- Thất bại?
Vẻ mặt của Liễu Phong và những người khác đều ngưng trọng, không ngờ rằng bọn họ vẫn không thể thoát khỏi hung thú.
- Không cẩn khẩn trương.
Trần Thư rất bình tĩnh, cùng lúc đó một lối vào khu di tích cũng từ từ xuất hiện bên cạnh hắn.
- Chúng ta ngồi ta di tích trở về.
Hắn đã biết rõ Tinh Không Di Tích tùy lúc đều có thể mở cửa ra vào, chỉ là hàng năm mới có thể mở trạm gác một lần.
Tuy không thể được sử dụng để thử nghiệm, nhưng nó có thể được sử dụng để lánh nạn…
Về phần quy tắc chỉ có thể để Hoàng Kim Nhất Tinh tiến vào, đã bị người thừa kế là hắn đây cho sửa đổi, đây cũng là quyền hạn duy nhất của hắn hữu dụng…
- Di tích của ngươi?
Đám người An Đông còn chưa kịp phản ứng, Liễu Phong đã hoảng sợ trước tiên, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
- Kinh ngạc…
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Thân là một tội phạm, ta mang toàn bộ di tích dời đi hết không hợp lý sao?
- Cái… cái gì đây?
Đám người Liễu Phong mở trừng thẳng, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời nói của Trần Thư.
- Tốt xấu gì các ngươi cũng là Vương cấp, thật là đáng ngạc nhiên…
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ta nói, hiện tại các ngươi đang ở địa bàn của ta! Tinh Không di tích là của tội phạm Nam Giang ta!
Nói xong, bên cạnh năm người xuất hiện một không gian thông đạo, trong đó tràn ngập tinh quang chói mắt.
- Đi, đến địa bàn của ta rồi nói tiếp.
Trần Thư dậm chân đi vào, lại một lần nữa về trong di tích.
Đám người Liễu Phong thấy vậy ngược lại không chút do dự, lập tức dẫn theo khế ước linh đi vào.
Năm người vừa đi vào di tích, hung thú còn lại đánh tới, nhưng thông đạo nháy mắt đóng lại, vồ hụt.
Grào!
Vô số hung thú đứng trước thông đạo, chỉ có thể ngửa mặt lên trời gào thét không làm được cái gì cả.
- Cảm giác như về nhà vậy.
Trần Thư đi tới bên trên tinh hải, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó cười nói:
- Hoan nghênh tới di tích của tội phạm!
- ...
Liễu Phong phản ứng lại, trực tiếp gõ trán Trần Thư, nói:
- Tiểu tử, bớt ba hoa với ta đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận