Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 500: Hành động nghệ thuật, không phạm pháp chứ? (2)

Lúc trước một mình hắn ta thách đấu với Nam Giang Nhị Trung, kết quả là bị Trần Thư đánh bại một cách thảm hại,cuối cùng đã bị loại.
Không quá lời khi nói rằng Trần Thư đã trở thành cơn ác mộng của hắn ta.
Bây giờ nghe thấy Giang Thiên khinh thường Trần Thư như vậy, tuy rằng nghe có chút vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Trong trường hợp Trần Thừa nghe được, đó không phải là kết cục của hắn ta sao?
- Lão Giang, đừng nói nữa.
Lâm Tử Hiên lắc đầu và nói:
- Ta nghĩ không cần thiết cũng đừng đi chọc hắn. .
- Ngươi đó thực sự rất mạnh, hơn nữa thủ đoạn của hắn cũng rất tàn nhẫn.
Trần Thư cúi đầu xuống liếc nhìn qua Lâm Tử Hiên một chút, không ngờ rằng đối phương là người quen.
Ngay tại lúc hắn chăm chú nhìn.
Lâm Tử Hiên thực sự rùng mình như thể hắn ta cảm thấy điều gì đó, nói:
- Hắn ta thực sự là một tên tội phạm. Ta không sợ các ngươi cười khi nói ra, hiện tại trong lòng ta đều có bóng ma.
- Ngay cả lúc này đây, ta vẫn cảm thấy hắn ở phía sau.
- …
Vẻ mặt hai người đối diện cứng đờ, muốn nhắc nhở.
Cảm giác của ngươi một chút cũng không sai! Ác ma đang ở ngay sau lưng ngươi!
- Ngươi sợ cái gì?
Vẻ mặt Giang Thiên bình tĩnh nói:
- Ta thừa nhận hắn là kẻ thù lâu năm của ta, nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ bị ta đánh bại thôi!
Một người đối diện nói:
- Giang ca, ta cảm thấy ngươi có thể ngẩng đầu lên nhìn một chút …
- Ngẩng đầu lên?
Giang Thiên có chút bối rối, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn.
Một khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện.
- Chết tiệt!
Vẻ mặt của Lâm Tử Hiên và Giang Thiên lập tức kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, lập tức muốn kéo dài khoảng cách.
Nhưng chỗ ngồi chỉ lớn như vậy, lại bị chiếc bàn nhỏ ở giữa chặn lại, căn bản là không có cách nào né tránh.
Trần Thư trở mình một cái, ngay ngắn đến chỗ của hai người bọn họ.
- Đã lâu không gặp!
Trần Thư đặt hai tay lên vai Giang Thiên và Lâm Tử Hiên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt của cả hai đều tái xanh, đặc biệt là Giang Thiên.
Hắn mới có mười tám tuổi, còn muốn so làm bộ, hắn ta làm được sao?
Hai tay của Lâm Tử Hiên run lên, hắn chỉ thuận miệng nói mấy câu, kết quả ác mộng thật sự đến rồi sao?
- Lâu… Trần ca…
Lâm Tử Hiên cười khan, muốn nói gì đó để cứu vãn tình hình.
- Tiểu Lâm, làm rất tốt.
Trần Thư mỉm cười, ít nhất hắn ta còn biết sợ, đó là một điều tốt.
- Cảm ơn… Trần ca…
Trong lòng Lâm Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như sẽ không tìm hắn ta gây chuyện nữa.
- Giang thiếu?
Trần Thư vỗ vai hắn nhẹ nhàng nói.
- …
Vẻ mặt của Lâm Tử Hiên lúc này cứng đơ, không còn biểu lộ được cảm xúc nào nữa.
Trần Thư nói:
- Là tự ngươi động thủ? Hay là ta tới?
- Ngươi.. ngươi định làm gì?
Lúc này Giang Thiên mới hối hận, đáng ra hắn không nên nói những lời vội vàng như vậy.
- Ta muốn làm gì?
Trần Thư xấu xa cười nói:
- Đại Lực!
- Tới đây!
Trương Đại Lực phối hợp đưa qua một túi phân.
- …
Khi thấy túi phân, Giang Thiên không khỏi nuốt nước bọt.
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngươi tự mình làm? Hay để ta giúp ngươi?
- Ta làm…Một mình ta cũng có thể…
Vẻ mặt Giang Thiên khó khăn, lẳng lặng cầm lấy túi phân trùm bản thân vào.
Một thiên tài như hắn ta mà bị tra tấn đến tình trạng như vậy bởi một tên tội phạm.
- Hả? Ngươi làm sao vậy?
Đúng lúc này, một tên nhân viên bảo vệ đi qua, cảnh giác hỏi.
Một túi phân trên đỉnh đầu, thật sự quá chói mắt.
- Cứu…
Ngay khi lời của Giang Thiên vừa nói ra, Trần Thư vỗ vai hắn.
Những từ chưa kịp vụt ra khỏi miệng đã bị cưỡng ép nhịn xuống.
Giang Thiên nói:
- Ta là một sinh viên, biểu diễn nghệ thuật một chút, không phạm pháp chứ?
- ?
Nhân viên bảo an khẽ mở miệng, liếc mắt nhìn, cuối cùng vẫn lắc đầu rời đi.
Đầu năm nay, yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện.
- Không được bỏ xuống!
Trần Thư hài lòng gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Tạ Tố Nam và những người khác đều nở nụ cười, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh kỷ niệm.
Chỉ có thể nói Giang Thiên thật sự quá xui xẻo.
Lâm Tử Hiên trên trán đổ mồ hôi lạnh, bước ra khỏi cửa sinh tử quả thật kinh người.
Hắn ta nói thầm trong lòng:
Đừng hỏi ác ma ở đâu? Hắn ở ngay bên cạnh ngươi!
Dọc đường đi, mọi người cười nói rôm rả.
Chỉ có Giang Thiên phải đeo túi phân trong một ngày nắng nóng…
Một ngày nhanh chóng trôi qua, tàu đến ga Kinh Đô suôn sẻ.
Giang Thiên rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cơn ác mộng của hắn sắp kết thúc rồi…
Lúc này, nội tâm Giang Thiên xúc động giống như một cô dâu sắp cưới chồng, túi phân chính là chiếc khăn chùm màu đỏ của hắn.
Trần Thư nở nụ cười ,vỗ vai đối phương rồi tiêu sái rời đi.
- Thật vất vả cho ngươi rồi, Giang thiếu gia! Lần sau đừng cố tỏ vẻ như vậy nữa nha!
Một đám người đi xuống khỏi tàu hỏa, đến nơi kinh đô phồn hoa.
Lúc này đã là buổi chiều tối rồi.
Thế nhưng vì là tháng chín nóng bức nên sắc trời vẫn chưa quá tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận