Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 880: Ngươi chính là tội phạm phân urea sao?

- Ngươi có việc gì sao?
Tùy tùng đảo mắt, lập tức cái khó ló cái khôn mà nói:
- Dám đánh Thạch thiếu à, các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!
Thạch Tử Minh đang nằm dưới đất bỗng nhiên run rẩy, trong lòng lại đang không ngừng la lên: Con mẹ nó, ngươi có thể câm miệng được không hả!
Tùy tùng đi tới bên cạnh Thạch Tử Minh đỡ hắn ta lên rồi nói:
- Không ai trong Kinh Đô này dám đối xử với Thạch thiếu của bọn ta như vậy, hôm nay các ngươi nhất định phải trả giá đắt cho hành vi của mình!
- Hả?
Trần Thư cười ôn hòa, nhưng lại không vội ra tay.
Lúc này, một cái đầu thỏ thò ra trên hành lang tầng hai, nó lại phóng kỹ năng ra thêm lần nữa.
Tất cả mọi người đều không chú ý tới chân phải của Trần Thư bỗng đá không khí ở phía trước.
Ầm!
Thạch Tử Minh đang đứng ở đằng kia đột nhiên bị đá vào mông, thân thể bỗng bay nhào về phía trước, trực tiếp bay đến cửa nhà đấu giá mới dừng lại được.
- Khinh công gì thế này?
Bốn người Trần Thư lập tức tránh ra, để mặc cho đối phương bay tự do mà rời khỏi nhà đấu giá.
Ngay khi mọi người ở đây nghĩ rằng hắn ta sắp tiếp đất đến nơi thì một bàn tay xuất hiện rồi túm lấy cổ của Thạch Tử Minh.
Một nam tử trung niên có khuôn mặt lạnh lùng đứng ở lối vào của nhà đấu giá.
- Ngươi chính là tội phạm phân urea sao?
Hắn ta nhìn hai chữ “phân urea” nổi bật ở trước mặt, tự cho là đã bắt được hung thủ rồi.
- Ưm… Ưm…
Cổ Thạch Tử Minh bị kẹt lại, có muốn lên tiếng cũng không làm được.
- Dám khi dễ Thiên Long Ngự Thú Đoàn bọn ta, quả thực không biết sống chết là gì mà!
Bốp bốp bốp!
Tay phải của hắn ta nắm lại thành nắm đấm, tung hết cú đấm này đến cú đấm khác, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, quả thực khiến cho người ta tê cả da đầu.
- A, cái này…
Tất cả những người vây xem xung quanh đều ngây ngẩn cả người, trong lòng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Quả không hổ danh là cường giả của Thiên Long Ngự Thú Đoàn mà, đến cả người nhà của mình cũng rất tàn nhẫn…
Đúng lúc này lại có một người trùm túi phân chạy ra, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng.
- Ồ? Còn có một tên nữa à? Con mẹ nó, thế mà còn gây án theo nhóm nữa sao?
Vẻ mặt của Lưu Thiên Minh trở nên lạnh lùng, hắn ta trực tiếp ném Thạch Tử Minh đã ngất xỉu trong tay ra rồi đạp mạnh bước chân mà tấn công lên trước.
Ầm!
- Lưu… Lưu thúc, là ta đây!
Tùy tùng vừa mới hét lên thì đã ngay lập tức bị đánh bay, sau đó ngã lộn nhào mà rơi xuống đất.
- Hả?
Lưu Thiên Minh trợn tròn mắt, đột nhiên có chút ngây ngẩn cả người.
Hắn ta nghe thấy giọng nói quen thuộc kia thì trong lòng loáng thoáng nghĩ đến một dự cảm không lành…
- Vương Thành?
Hắn ta vội vàng chạy đến bên cạnh rồi mở túi phân ra, quả nhiên là người một nhà!
- Con mẹ nó chứ!
Thân thể Lưu Thiên Minh chấn động, nếu như túi phân này là Vương Thành, vậy chẳng lẽ túi phân còn lại chính là…
Trong lòng hắn ta vô cùng nổi giận nhưng không trách chính mình đánh nhầm người mà chuyển lòng căm thù cho hung thủ thật sự.
- Rốt cuộc thì ai mới là tội phạm phân urea hả!
Hắn ta nắm cổ Vương Thành lắc qua lắc lại, trong lòng vội vàng muốn có được câu trả lời.
- Lưu thúc, hung thủ là… là…
Vương Thành trợn mắt, dáng vẻ như sắp chết bất đắc kỳ tử đến nơi.
Con mẹ nó, ngươi có thể thả tay ra trước được hay không vậy!
- Ưm ưm ưm ~
Hắn ta chỉ vào cổ của mình, lúc này đối phương mới buông lỏng tay ra.
- Mau nói, là ai làm!
- Là bọn họ!
Vương Thành cong người cúi đầu rồi há miệng thở hổn hển, đồng thời chỉ vào chỗ cửa ra vào.
Lưu Thiên Minh quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai cả…
- Con mẹ nó, mau chạy đi!
Mấy người Trần Thư chạy băng băng, cứ như bôi dầu vào lòng bàn chân mà trực tiếp chạy đi, nhưng không bao lâu sau thì có một tiếng hét to vang lên.
- Đứng lại cho lão tử!
Lưu Thiên Minh quả không hổ danh là cường giả Hoàng Kim Cấp, chỉ cần bay vọt một lát là đã cản ở phía trước con đường chạy trốn của bốn người rồi.
Vẻ mặt hắn ta lãnh đạm mà nói:
- Là các ngươi đánh người của Thiên Long Đoàn bọn ta đúng không?
- Ngươi có nhận lầm người không vậy? Chúng ta không làm gì cả mà.
Trần Thư dừng bước, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nếu mà thật sự không được nữa thì hắn có thể trực tiếp uống Truyền Tống Dược Tề để chạy trốn…
- Có làm hay không thì cứ đi theo ta một chuyến đã rồi nói sau!
Lưu Thiên Minh nở một nụ cười âm u tàn nhẫn, cảm giác áp bách của Hoàng Kim Cấp tỏa ra.
Trong lòng Vương Tuyệt hoảng hốt mà lên tiếng:
- Chúng ta là người của Hoa Hạ Học Phủ, một Ngự Thú Đoàn như ngươi có thể quản được sao?
- Hoa Hạ Học Phủ?
Lưu Thiên Minh cười chế nhạo rồi nói:
- Hôm nay ta lại càng muốn quản đấy thì sao nào?
Hắn ta vừa dứt lời thì trực tiếp tung nắm đấm ra, vô cùng thô bạo mà đánh về phía ngực của Trần Thư.
Trần Thư đang muốn dùng hết sức đánh trả, cho dù không đánh lại Hoàng Kim Cấp nhưng ít ra cũng có thể kéo dài chút thời gian.
Nhưng đúng lúc này, một nắm tay đột nhiên xuất hiện rồi ngăn cản công kích của đối phương lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận