Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1369: Cự Hổ Vương bị khống chế chặt chẽ

Tự dưng Cự Hổ Vương mượn lực của Phi Thạch để tấn công liên tục, Husky thì cố gắng hết sức, nó sử dụng đủ các thể loại kỹ năng nguyên tố.
Nhưng mà nhiều phút sau, trong phạm vi một nghìn mét xung quanh hai người họ không có một con hung thú nào cả. Hoặc là chúng đã trốn khỏi chỗ đó, hoặc là đã bị làn sóng tàn dư giết sạch rồi.
- Grao.
Chiến giáp trên người Cự Hổ Vương đã bị đánh tan ra rồi, để lộ ra cơ thể máu thịt lẫn lộn.
Mắt nó có vẻ bất ngờ và khó tin, không ngờ đối phương lại gắng gượng được đến tận lúc này, hắn cũng chưa ngã xuống.
Hơn nữa kỹ năng của ba con chó ngốc nghếch trước mắt không có cách nào để giải quyết cả, sức sát thương của nó đạt đến cực điểm luôn rồi, đến là thuộc tính Thổ mà Cự Hổ Vương cũng không chống đỡ được lâu.
Cự Hổ Vương vốn đang rất tức giận dần trở nên bình tĩnh, những vết thương trên người khiến nó càng ngày càng yếu đi, thậm chí nó còn ngửi được mùi của sự tử vong.
Điều khiến nó do dự lúc này là cái quả bóng màu vàng to đùng ở phía đối diện giờ còn yếu hơn cả nó, người đầy vết thương, cứ như sẽ chết ngay lập tức vậy.
Trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ thôi: Liệu có khi nào, đối phương đang diễn nó không?
Đúng lúc này, một giọng nói đê tiện vang lên.
- Muốn chạy à? Quân Vương mà thế thôi á? Thế thôi hả?
Mặt Cự Hổ Vương biến sắc, sự giận dữ vừa mới nguôi đi ấy lại sôi lên.
Chỉ cái giọng điệu đó thôi đã khiến nó không kiềm chế được rồi.
Nó ngước mắt lên, thấy trên đầu quả bóng màu vàng có một người đang đứng đó, hắn cầm một chiếc loa ở trong tay.
Trần Thư cười đểu.
- Ngươi không phải đối thủ của ta đâu, cút đi cùng với tên tiểu đệ của ngươi đi.
- Grao.
Cự Hổ Vương giận sôi lên, nó muốn liều mình để tấn công thêm một lần nữa. Thế nhưng có tiếng gầm của hung thú truyền từ phía xa đến.
Hàng trăm con Hắc Thiết Lãnh Chúa đang khuyên Quân Vương đừng đánh cố nữa, không chỉ không được gì mà còn dụ thêm nhiều loài người đến đây nữa.
Đương nhiên, bọn chúng không phải vì muốn tốt cho Quân Vương thôi đâu mà quan trọng là nhỡ đâu đánh thật thì khả năng cao là chúng sẽ chết hết.
Cự Hổ Vương bình tĩnh lại ngay lập tức, nó nhìn chằm chằm vào Trần Thư đang đứng ở phía trước.
Cuối cùng, nó chọn cách rút lui, về lãnh địa dưỡng thương đã rồi tính sau.
Mạng sống của nó quý giá vô cùng, không phải thứ mà một tên người thường so sánh được đâu.
Hơn nữa, Quân Vương báo thù, mười năm chưa muộn.
Nghĩ đến đó, Cự Hổ Vương gầm lên một tiếng, kéo xa khoảng cách giữa hai bên, nó không định đánh tiếp nữa.
- Hừm? Chạy thật à?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn thực sự không ngờ tới trường hợp này.
Vết thương của Tiểu Hoàng thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, có sự giúp đỡ của các kĩ năng phòng ngự và sinh mệnh lực vốn có của nó nữa, thế này còn chẳng được tính là trọng thương.
Chỉ là để Cự Hổ Vương có hi vọng nên mới tỏ ra cái vẻ như sắp chết thế này thôi.
Thế nhưng không ngờ rằng đối phương lại không muốn đánh nữa.
Trần Thư chớp chớp mắt, không vội đuổi theo mà chỉ đập nhẹ vào người Tiểu Hoàng.
Hắn cố hét lớn.
- Biết sợ là tốt rồi, cút về lãnh địa của ngươi đi.
Thế nhưng đúng lúc này, Slime trợn tròn mắt lên, nôn ra một đống chất lỏng không màu, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.
- Hửm?
Cự Hổ Vương nhìn thấy cảnh này, nó thấy hơi thắc mắc. Chẳng lẽ đối phương cũng không chịu nổi nữa rồi sao, đối phương cũng đang gắng gượng sao?
Trần Thư hét lên một tiếng.
- Vẫn còn nhìn à, không sợ chết đúng không?
- Uỳnh uỳnh.
Một lưỡi gió khổng lồ bay đến, chém về phía Cự Hổ Vương ở đằng xa.
- Bụp.
Hòn đá khổng lồ phía trước nó đã ngăn lưỡi gió đó lại, mắt nó vẫn nhìn Trần Thư chằm chằm, nó đang suy nghĩ.
- Ồm ộp.
Tiểu Hoàng gầm lên một tiếng, khí thế của nó tăng mạnh, tất cả những sự yếu đuối trước đó đều biến mất tăm, ánh mắt đầy vẻ hiếu chiến.
Cảnh này không chỉ không khiến Quân Vương sợ hãi mà còn khiến nó có thêm sát khí.
Điều này có nghĩa là đối phương đang hồi quang phản chiếu đó sao?
- Ồm ộp.
Mặt Trần Thư có vẻ hơi hoảng hốt nhưng hắn không để Tiểu Hoàng rút lui mà ngược lại còn để nso tấn công nữa, nó đang tiến gần với Cự Hổ Vương.
Lúc đó, Cự Hổ Vương đứng im tại chỗ, nó muốn xem thực hư thế nào.
- Không sợ nữa thật sao?
Thấy nó đứng yên tại chỗ không động đậy, Slime khổng lồ quay ngoắt đầu lại, chạy ra phía xa để trốn.
- Quả nhiên là đang lừa mình.
Mặt Cự Hổ Vương biến sắc, nó thấy thế thì đuổi theo ngay.
Tuy bây giờ nó không còn giận nữa nhưng trong lòng nó thì vẫn thấy bực mình.
Không giết Trần Thư, sợ là nó sẽ ngủ không ngon mất.
Slime vừa chạy được vài trăm mét thì đã bị vô số con hung thú bao vây rồi.
Chỉ một khoảng khắc ngắn vậy thôi, trọng lực kết giới lại xuất hiện, khiến Slime bị cầm cố ở ngay chỗ đó.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Phi Thạch xung quanh Cự Hổ Vương lại ập đến, làm Slime bị thương.
- Ồm ộp.
Nó cau mày vì đau, khí thế giảm đi, nó trở nên yếu đuối vô cùng.
Cảnh này khiến Cự Hổ Vương chắc chắn hơn rằng đối phương đang cố gắng gượng.
Lúc đó, Trần Thư dùng Không Gian Thông Đạo để trở vào trong khoang miệng của Tiểu Hoàng, dùng loa hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận