Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 802: Ta tuyên bố, kết thúc cuộc trò chuyện

Sức ảnh hưởng của trận giao chiến giữa các Vương Cấp cũng đủ để giết chết Bạch Ngân Khế Ước Linh rồi.
Hai bên đều lùi ra xa vài trăm mét, cách xa khỏi Không Gian Thông Đạo.
Thực lực của Tần Thiên hùng mạnh, mạnh mẽ cố định trận đấu lại ở cửa Thông Đạo, mục đích chính là tiêu diệt tất cả đám người trong di tích.
Nhưng thực lực của Cao Kiều Xuyên cũng lớn mạnh không kém, đặc biệt là dược hiệu của hai con Khế Ước Linh của hắn ta còn chưa biến mất, thậm chí nó còn có thể kháng chọi lại Vương Cấp một thời gian ngắn nữa.
Ngay sau đó, ba tên Hoàng Kim Cấp Ngự Thú Sư lại tiếp tục ra khỏi di tích.
- Bức lui hắn trước!
Tộc trưởng Thiên Hoà nhìn thấy sức chiến đấu cường mạnh của thủ hạ, hắn ta liền cùng liên thủ.
- Mẹ nó, đây là uống loại dược gì vậy?
Tần Thiên nhướng mày, thật không ngờ tới sức mạnh của bọn chúng lại mạnh đến vậy.
Trận giao chiến hai bên trở nên vô cùng kịch liệt. Chẳng mấy chốc, tác dụng Dược Tề của Khế Ước Linh của Cao Kiều Xuyên biến mất, lực chiến đấu của Khế Ước Linh giảm mạnh.
- Các ngươi trở về đội ngũ trước đã, vừa đánh vừa rút!
Tộc trưởng Thiên Hoà mở miệng nói, chọn cách tự mình đối kháng với Tần Thiên.
Trận đấu của hai Đại Vương Cấp ngày càng gay cấn, chiến trường lại bành trướng một lần nữa, trong vòng nghìn thước không một Ngự Thú Sư nào dám ở lại.
Ngay lúc đó, chiến trường lại một lần nữa bị thay đổi!
Chỉ thấy một viên cự thạch lớn tới vài trăm thước đang rơi xuống, bao quanh nó là ngọn lửa đang bốc cháy, hệt như thiên thạch nhưng lại có uy năng vô cùng to lớn.
- Ơ?
Sắc mặt tộc trưởng Thiên Hoà thay đổi, trong hoảng loạn chỉ có thể phóng ra một kỹ năng phòng ngự.
Uỳnh Uỳnh!
Vòng hộ phòng ngự bị vỡ tan, một con Vương Cấp Khế Ước Linh bị đánh bay và máu bắn tung toé ra rất nhiều.
Cách đó nghìn mét, một nam tử cưỡi trên một Hỏa Phượng Hoàng, mạnh mẽ tham gia vào trận đấu.
- Tổng đốc Bắc Nguyên tới rồi?
Hai mắt tộc trưởng Thiên Hoà nheo lại, nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc.
- Bây giờ ngươi nghĩ mình còn có thể mang được bảo vật di tích đi sao?
Vẻ mặt Tần Thiên bình thản, trong mắt hiện lên sát khí.
Bây giờ lão chẳng những muốn giữ lại bảo vật, mà còn muốn giữ luôn một con Khế Ước Linh của tộc trưởng Thiên Hoà nữa cơ.
Nhưng chính vào lúc này, ánh mắt lão lướt qua, trong nháy mắt vẻ mặt có sự thay đổi lớn, lão hét lớn về phía Quân Đội Trấn Linh:
- Cẩn thận!
Vẻ mặt mọi người ngây ngốc, chưa ý thức được nguy hiểm đang tới.
Nhưng Trần Thư ở trong đám người lại nổi cả gai ốc, trái tim hệt như bị ai đó bóp nghẹt vậy!
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một bóng đen sắc nhọn, hệt như một mũi tên phóng thẳng tới, như muốn xuyên qua đầu của Trần Thư.
Vẻ mặt Trần Thư cứng lại, hắn muốn uống cho xong Truyền Tống Dược Tề nhưng cơ thể hắn lại bị chế ngự, đến cử động đầu ngón tay một chút cũng không làm nổi.
Trong lòng hắn đang gào thét:
- Chấm hết rồi sao? Ta còn chưa chuẩn bị xong hũ tro cốt nữa mà!
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, một con Khế Ước Linh Thuấn Di tới phía trước hắn, đỡ cho hắn một đòn chí mạng.
Rầm rầm rầm!
Một con mèo trắng bị hắc tiễn đâm xuyên qua, cơ thể bị hất bay ngược ra, cuối cùng bị găm trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Thuật chế ngự trên người Trần Thư liền biến mất, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn về phía đội trưởng Giang Mặc, nói:
- Giang thúc, Khế Ước Linh của người không sao chứ?
- Không chết được!
Giang Mặc lắc lắc đầu, hắn ta có thể nhìn ra được Tần Thiên xem trọng Trần Thư như thế nào, thời khắc then chốt chỉ có thể hy sinh Khế Ước Linh của bản thân mà thôi.
Dứt lời, hắn ta thu hồi Khế Ước Linh về Ngự Thú Không Gian, chỉ có thể chờ đợi trở về Lam Tinh rồi mới chữa trị vậy.
- Ôi? Thật đáng tiếc…
Lúc đó, ở trong quân đội Anh Hoa Quốc, một lão già cưỡi một con Hắc Sắc Cự Hổ bước ra ngoài.
Lão ta lắc đầu cảm thán:
- Hy sinh cả một con Khế Ước Linh Hoàng Kim chỉ để bảo vệ một tên tiểu tử, có đáng không?
Trong mắt mọi người tràn ngập sự khó tin. Lại xuất hiện một Vương Cấp nữa!
Lão giả cưỡi Cự Hổ nháy mắt đã tới bên cạnh tộc trưởng Thiên Hoà. Ánh mắt lão ta vừa bình thản lại vừa thong dong, mở miệng nói:
- Tần Hiệu Trưởng, bây giờ bọn ta có thể mang bảo vật di tích đi được chứ?
- Tộc trưởng của Nhân Nguyên Gia Tộc?
Ánh mắt Tần Thiên tràn ngập sát khí, không ngờ là hai gia tộc lớn mạnh của Anh Hoa Quốc lại liên thủ với nhau đấy.
- Hoặc là để bọn ta rời đi, hoặc là tử chiến! Các ngươi chọn đi!
Tộc trưởng Nhân Nguyên vô cùng cường thế, một chút nhượng bộ cũng không hề có.
Tần Thiên còn chưa nói, trong Trấn Linh Quân đã truyền tới một giọng nói:
- Lão già, ngươi xong đời rồi! Ngươi thật sự xong đời rồi!
Trần Thư chỉ vào tộc trưởng Nhân Nguyên trực tiếp mắng:
- Ngươi thân là một Vương Cấp lại tập kích cha ngươi một Bạch Ngân Cấp là ta, thật không biết xấu hổ mà!
Sắc mặt tộc trưởng Nhân Nguyên lạnh lùng, nói:
- Tiểu tử, giữ mạng ngươi cho tốt vào, lần sau ta lại tới lấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận